Lúc thiếu niên đi ra ngoài rất nhiều người đã nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của cậu, tự dưng bọn họ liên tưởng tới bông tuyết trắng phau đầu mùa.
Chu Miên Dương thấy cậu thì mắt sáng rực lên, phi về phía cậu ngay lập tức.
Là bạn từ nhỏ nên Giang Tuyết Luật thấy cậu ấy vừa phi từ xa đến vừa há miệng là biết định hỏi cái gì rồi: “Tớ ra ba phần tư.”
“Tớ cũng thế! Ổn rồi! Lần này kiểu gì cũng được một trăm bốn mươi điểm!” Chu Miên Dương kích động nắm tay lại. Âm lượng của thiếu niên cực nhỏ vì không muốn làm ảnh hưởng đến người khác nhưng cậu không biết từ khi Chu Miên Dương phóng tới là mọi người đã dỏng tai lên nghe hết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn có người đang tính lại điểm, có người ca thán, cũng có người lẩm bẩm tự hỏi vì không tin vào tai mình: “Sao lại là đáp án này được, mình tính đi tính lại bốn lần rồi mà, chẳng lẽ mình áp dụng công thức sai?”
Hành lang bắt đầu ầm ĩ, nhóm học sinh dốt không dám nói gì, căn bản là không muốn tham gia kiểu đề tài tự rước nhục về mình thế này.
Một giám thị nhô đầu ra từ một phòng học nào đó: “Mấy đứa đừng ồn nữa, cũng đừng chạy linh tinh đi đâu hết, nửa tiếng nữa thi văn!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT