Mà năm đó cảnh sát thành phố Minh Đạt lại không hề biết gì, chỉ nghĩ là một vụ án mất tích bình thường, việc không mang đến chính nghĩa cho nạn nhân sớm hơn là lỗi của bọn họ với nạn nhân và người nhà nạn nhân! Lòng hai cảnh sát tràn ngập tự trách.
Từ Chinh Minh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ba mẹ Từ như đang nhìn hai hung thủ giết người.
Nếu có người đưa cho anh ấy một con dao ngay lúc này thì chắc chắn người thanh niên này sẽ làm ra hành động không còn lý trí.
Ba mẹ Từ lạnh sống lưng, bọn họ kinh hoàng, khó khăn lắm mới tránh đi được ánh mắt thù hận của Từ Chinh Minh, vội vàng nói: “Mày muốn làm gì! Mày muốn làm gì! Năm đó chúng tao không cố ý, chúng tao chỉ muốn có một đứa con thôi mà, ai mà ngờ ba người kia lại hung tàn đến mức giết người chứ!” Tuy bọn họ là nguồn cơn của một cuộc thảm án, nhận được đứa trẻ rồi cũng không quý trọng, phá hủy một gia đình vốn nên hạnh phúc nhưng lại không hề bồi thường cho đứa trẻ đó một gia đình hạnh phúc khác mà chỉ coi như nhà họ đã tiêu bốn nghìn tệ để mua một tên nô lệ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ nghĩ bản thân vô tội.
Bọn họ lại trừng mắt nhìn Giang Tuyết Luật: “Sao thằng nhãi này lại biết được chứ! À nhầm, mày thì biết cái gì, đừng có nói bậy, năm đó chúng tao thấy nó đáng thương nên mới thương tình cho nó bát cơm không thì nó đã chết đói từ lâu lắm rồi! Nói thế nào thì chúng tao đã nuôi nó mười chín năm, đây là sự thật không thể tranh cãi được, ơn sinh bé hơn ơn dưỡng dục mấy người có hiểu không hả?”
Bọn họ không ngừng thêm mắm dặm muối trong lời nói để tô điểm cho bản thân đẹp đẽ, lôi đạo hiếu ra khắc chế Từ Chinh Minh như một việc diễn ra hàng ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play