Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, không khí u ám đến đáng sợ, bóng tối bao trùm khắp không gian, tựa như dang rộng vòng tay ôm hết thảy những mảnh tuyết trắng vào trong lòng.
Ngọn đèn ven đường bị một lớp tuyết mỏng bao phủ khiến cho ánh sáng trở nên mờ ảo, không ai có thể nhìn rõ được xúc cảm trên gương mặt của người kia.
Tất cả mọi người đều câm nín không nói gì, chẳng biết qua bao lâu trong không gian lạnh vắng mới vang lên thanh âm đầy cay đắng của Thẩm Thiên Duật, trong giọng nói run run của anh còn chất chứa bao nhiêu muộn phiền và u uất: “Anh không tin… anh không tin là em có thể dễ dàng từ bỏ đoạn tình cảm mười năm dành cho anh như thế. Lạc Lạc… em có thể giận anh, mắng anh, thậm chí không quan tâm đến anh, nhưng em đừng ở bên cậu ta có được không? Em có thể đừng vì anh mà lựa chọn bừa một người đàn ông khác được không?”
Trình Lạc Lạc tức đến mức bật cười thành tiếng: “Thẩm Thiên Duật, có phải anh đánh giá bản thân quá cao rồi hay không hả? Anh cho rằng mình là ai chứ? Tôi thật sự từ bỏ rồi, không còn cần anh nữa, xin đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi được không?”
Thẩm Thiên Duật nhíu chặt đôi mày, đầu lắc lia lịa: “Không… anh không tin…”
Thở dài trong lòng, Trình Lạc Lạc thực sự bất lực trước sự cố chấp của Thẩm Thiên Duật, trước kia sao cô không biết anh lại bám dai thế nhỉ?
Cô thực sự cảm thấy phiền, rất phiền, hiện tại chỉ muốn tránh xa anh, tránh xa những tổn thương và mất mát, để sống một cuộc sống bình thường mà bản thân mong muốn.
Nhưng tại sao, tại sao hết lần này đến lần khác anh đều xuất hiện vào lúc cô gần buông bỏ được rồi, khiến cho trái tim cô một lần nữa phải rỉ máu?
Không phải mọi sai lầm trên đời này đều xứng đáng được tha thứ, nếu như thế thì đứa con vô tội của cô phải làm sao? Cô không tránh khứ anh nhưng không có nghĩa sẽ bỏ qua mọi chuyện, chỉ đơn giản là cô mệt rồi, không còn sức để yêu hay hận bất cứ ai nữa, cô chỉ muốn vì chính mình để tiếp tục sống, không còn muốn liên quan gì tới người đàn ông trước mặt.
Trong lúc Trình Lạc Lạc lơ đãng, Phó Ngôn Châu đột nhiên cúi thấp người xuống hôn nhẹ lên gò má cô, nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, nhưng đọng lại một chút dư vị dịu dàng ngon ngọt, khiến lòng cô trào lên vô vàn cảm xúc.
Cô nghiêng đầu nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của anh ta, sau đó anh ta chậm rãi chuyển động miệng sát gần tai cô, thổi vào một luồng hơi ấm nóng: “Đã diễn thì phải diễn cho trót…”
Trình Lạc Lạc ngớ người nhìn anh ta, quên luôn cả việc chớp mắt.
Phó Ngôn Châu thấy vậy chỉ điềm nhiên nở một nụ cười ý vị sâu xa, sau đó quay sang nói với Thẩm Thiên Duật: “Được rồi… anh về đi, tôi phải dẫn bạn gái vào nhà trước đây, ngoài trời lạnh như thế rất dễ bị cảm. Sau này, đừng tới làm phiền cô ấy nữa, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy…”
Không chờ Thẩm Thiên Duật kịp phản ứng, Phó Ngôn Châu đã nắm lấy tay Trình Lạc Lạc kéo cô rời đi.
Mãi đến khi Thẩm Thiên Duật phục hồi thần trí quay đầu lại nhìn, chỉ còn trông thấy bóng lưng mờ mịt của đôi nam nữ trước sân, sau đó là tiếng đóng cửa vang lên trong màn đêm yên tĩnh, hai người họ cùng nhau đi vào phòng.
Khoảnh khắc đó, cõi lòng Thẩm Thiên Duật lạnh lẽo hơn cả trời khuya, từng cơn gió thổi qua xuyên xương thịt, khiến anh tê tái.
Anh không biết mình đau nhiều bao nhiêu, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, cứ ngỡ như người chân trần phiêu diêu trong ảo cảnh, muốn thoát ra nhưng lại không tìm thấy đường. Bóng đêm rộng lớn dần dần thu vào trong mắt anh, càng ngày càng trở nên đơn độc và hiu quạnh.
Lần này anh thực sự không còn cơ hội nữa rồi sao?
Cùng lúc đó, trong phòng Trình Lạc Lạc vừa cởi khăn choàng cổ đặt xuống giường, đi tới rót ly nước ấm cho Phó Ngôn Châu, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh anh ta: “Tối nay cảm ơn anh đã giúp em, làm phiền anh đợi tới lúc anh ấy đi rồi hẵng ra ngoài…”
“Không có gì…” Là do anh tự nguyện.
Thực ra, lúc Phó Ngôn Châu nhận được cuộc điện thoại kia của Trình Lạc Lạc, thú thật trong lòng anh ta ít nhiều gì cũng trồi lên cảm giác hân hoan, không cần nghĩ lập tức lái xe tới.
Mặc dù thời gian anh ta tiếp xúc với cô không nhiều, nhưng lại rất hiểu tính cách của cô, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ mềm lòng, thấy cô có thể buông bỏ Thẩm Thiên Duật, anh ta cũng có chút vui mừng khó nói. Vì thế khi cô nhờ anh ta diễn kịch cùng, anh ta không những không oán trách cô mà còn can tâm tình nguyện phối hợp.
Cuối cùng, anh ta cũng đã một lần dám đối diện với lòng mình.
Có đôi lúc Phó Ngôn Châu tự hỏi: nếu như trước kia anh ta can đảm bước về phía cô thì liệu cô có rơi vào bước đường ngày hôm nay không?
Bởi vì biết cô yêu Thẩm Thiên Duật, nên anh ta không dám tiến lên, kết quả để cô bị mắc kẹt giữa cuộc tình tay ba đầy đau khổ.
Tự tận đáy lòng Phó Ngôn Châu rung lên một con sóng mãnh liệt, anh ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, nghiêng sang nhìn Trình Lạc Lạc, chỉ thấy nét mặt và ánh mắt cô nhuốm đầy âm trầm, không buồn cũng chẳng hề vui, một nét tịch mịch đơn điệu. Không biết qua bao lâu, anh ta mới trầm khàn cất tiếng: “Lạc Lạc…”
Trình Lạc Lạc giật mình khỏi những suy nghĩ lan man, quay đầu nhìn Phó Ngôn Châu, cười nhẹ: “Sao thế?”
Cô rõ ràng không biết tâm tư của anh ta…
Phó Ngôn Châu thở dài một tiếng, hỏi: “Em… có hối hận không?”
“Hối hận gì?”
“Ở bên Thẩm Thiên Duật…”
“Không biết nữa, cũng không quan trọng nữa.” Ánh mắt Trình Lạc Lạc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua màn đêm, nhìn về nơi xa xăm không điểm đích: “Chuyện đã qua rồi dù có hối hận cũng chẳng có ích gì cả. Em chỉ muốn đoạn đường tiếp theo sẽ sống thật tốt, bù đắp lại những tháng năm thanh xuân đã bị bỏ lỡ kia.”
“Vậy…” Phó Ngôn Châu do dự một lúc lâu mới nói tiếp: “Em có ý định… tìm một người đàn ông khác không?”
Trình Lạc Lạc lắc đầu, cười gượng: “Không tìm nữa. Em cảm thấy như này cũng khá tốt…”
Phó Ngôn Châu định nói thêm gì nữa nhưng mấp máy môi nửa ngày vẫn không cách gì nói ra được, cuối cùng chỉ lặng lẽ cụp sâu mi mắt thở dài trong âm thầm.
Anh ta sợ một khi mình nói ra thì một chút tình cảm mỏng manh như hiện tại cũng biến mất.
Hơn nữa, cô vừa trải qua một cuộc tình thất bại, một cuộc hôn nhân đổ vỡ, cần có thời gian để chữa lành.
Thấy Phó Ngôn Châu không nói nữa, Trình Lạc Lạc đành đổi chủ đề: “Hazaa… em nợ anh hai lần rồi… không biết phải cảm ơn thế nào. Sau này nếu như cần em giúp gì thì có thể nói, nếu giúp được em chắc chắn sẽ không từ chối…”
“Ừm…” Phó Ngôn Châu cười nhẹ.
Điều anh ta muốn không phải là như thế, nhưng cô lại không hiểu…