Ngày hôm sau, lúc tan tầm về Cao Phán lại gặp chủ nhà, người này luôn cười tủm tỉm mà thân thiết chào hỏi cô, có đôi khi còn đưa cô một ít trái cây, đồ ăn vặt linh tinh, Cao Phán lại không muốn đắc tội đối phương, đồ vật cũng không dám lấy, chỉ là lễ phép cự tuyệt, mỗi lần trở lại phòng, đều sẽ khóa chặt cửa phòng.
Hôm nay Cao Phán tan tầm, chủ nhà lại tới gõ cửa, nói là muốn thêm một ít gia cụ cho cô. Cao Phán cảm thấy kỳ quái, lúc dọn vào không có gia cụ, như thế nào dọn vào ở rồi lại muốn cho thêm gia cụ, liền cự tuyệt, nói mình không cần tủ quần áo. Chủ nhà liền nói là phòng trọ nào cũng có, Cao Phán nửa tin nửa ngờ, liền kêu hắn cứ cho phòng khác trước đi, vẫn không mở cửa.
Kết quả ngày hôm sau trở về, Cao Phán liền phát hiện trong phòng mình có thêm một ít gia cụ —— tủ quần áo cùng bàn trang điểm, lại còn có phong cách thiếu nữ. Cao Phán nhìn thấy những thứ đồ này, cũng không có cảm thấy kinh hỉ, ngược lại cảm thấy hoảng sợ vạn phần, cô rốt cuộc ý thức được chủ nhà có chìa khóa phòng của mình, tùy thời có thể tiến vào phòng, vạn nhất chủ nhà trộm trốn trong phòng trước khi cô về, vậy hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.
Nghĩ đến chuyện này, Cao Phán cũng không dám ở lại phòng thuê nữa, ngay lập tức cầm đồ vật trở về. Trên xe buýt về nhà, trong lòng uể oải vô cùng, cảm thấy mình đặc biệt vô dụng, mới ra ngoài ở mấy ngày lại phải đi về, này không phải làm người trong nhà chê cười sao? Tới nửa đường, cô lại xuống xe, ở ven đường tìm một nhà nghỉ thoạt nhìn tương đối an toàn sạch sẽ đối phó cả đêm, quyết định ngày mai lại trở về tìm Lý Tuấn Nghị, bởi vì anh ấy nói có vấn đề gì thì tìm anh hỗ trợ.
Vào ban đêm Cao Phán trằn trọc tới nửa đêm cũng chưa ngủ, nghĩ đến bản thân vô năng cùng yếu đuối, yên lặng khóc. Ngày hôm sau Cao Phán đi tới công ty làm, buổi chiều xin nghỉ trở về tìm Lý Tuấn Nghị, đem sự tình ngọn nguồn nói, Lý Tuấn Nghị vừa nghe liền phát hỏa: "Vậy phòng đó không cần thuê nữa! Anh đi tìm chủ nhà kia tính sổ. Em dọn về nhà ở trước đi, rồi chậm rãi tìm phòng ở. Em đã nói với chị em chưa?"
Cao Phán lắc đầu, cô cảm thấy không mặt mũi đối diện với chị mình, nếu không phải tự cô tìm đường chết, sự việc đâu đến nước này: "Anh Tuấn Nghị, em không muốn về nhà, em định thuê chỗ khác." Vừa mới dọn ra ngoài chưa được mấy ngày lại muốn dọn về, cô cảm thấy quá mất mặt, cô cũng không có mặt mũi gặp bà với các em.
"Muốn tìm nhà thuê cũng không phải một ngày hai ngày là có thể thuê được, chẳng lẽ em còn muốn về phòng trọ bên kia ở sao?" Lý Tuấn Nghị không khách khí mà nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT