Người Trung Quốc xưa nay nổi tiếng lấy cần lao làm trọng, mà người làm ăn lại là cần lao nhất, cơ hồ cả năm không nhàn rỗi, không có kỳ nghỉ. Làm buôn bán đều nói rất tự do, muốn khi nào nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, trên thực tế, không có có chuyện đặc biệt quan trọng ai nguyện ý đóng cửa nghỉ ngơi chứ, bởi vì đóng cửa đồng nghĩa chặn sinh ý ngoài cửa, không lấy tiền.
Cao Lương cũng như vậy, đối với cô mà nói, trừ phi có chuyện không thể giải quyết, cô mới có thể nghỉ ngơi, tỷ như mưa rền gió dữ, tỷ như xưởng dệt bông nghỉ. Cho nên Cao Lương rất thích ngày xưởng dệt bông nghỉ, tuy rằng sẽ kiếm ít đi một chút tiền, nhưng như vậy mình mới có lý do chính đáng nghỉ bán.
Hôm nay xưởng dệt bông nghỉ, vừa lúc có thành tích thi đại học. Cao Lương bình tĩnh vô cùng, giống như cô không tham gia thi đại học, sáng sớm, cô vẫn đúng giờ dậy làm rau trộn, buổi chiều không cần đi xưởng dệt bông bày quán, buổi sáng liền làm nhiều hơn, buổi chiều có thể nghỉ ngơi một chút. Tuy rằng bán rau trộn kiếm không ít tiền, nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt.
Cao Lương đem hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, đánh thức Cao San dậy hỗ trợ. Hiện tại là kỳ nghỉ, hai đứa em gái mỗi ngày thay phiên ra quán giúp cô, nhưng thật ra cũng không có gì oán hận, rốt cuộc so với chị cả hai cô đã nhàn hơn rất nhiều, mỗi ngày làm chị cả làm nhiều nhất, ngủ ít nhất. Lúc này trời vừa sáng, ước chừng hơn 5 giờ, đúng lúc mọi người đang ngủ ngon lành, rốt cuộc cả ngày nóng bức chỉ có khoảng thời gian này mới mát mẻ nhất.
Hai chị em vừa đến trong viện, liền thấy cách vách có bóng người, Cao Lương tưởng bà Vương dậy sớm, đang muốn chào hỏi, lại phát hiện người nọ không phải bà Vương, mà là Lý Tuấn Vĩ, hắn cúi đầu, buồn bã ỉu xìu mà ở trong sân đi lung tung vòng quanh. Cao Lương lắp bắp kinh hãi, nhỏ giọng hỏi Cao San: "Tuấn Vĩ có phải đang mộng du hay không?"
Cao San nhìn thoáng qua Lý Tuấn Vĩ: "Hẳn là không phải đâu. Tuấn Vĩ!" Quan hệ của con bé và Lý Tuấn Vĩ không tồi, rất nhiều thời điểm đều là lớn không nhỏ mà gọi thẳng tên.
Lý Tuấn Vĩ vừa nhấc đầu, thấy hai chị em, đã đi tới: "Sớm như vậy hai chị em đã đi bày quán?"
"Ừm, đi sớm một chút mới có thể chiếm được vị trí tốt." Cao Lương thấy Lý Tuấn Vĩ uể oải không phấn chấn, nói, "Cậu làm sao vậy?"
Lý Tuấn Vĩ lau mặt: "Hôm nay muốn có thành tích thi đại học, tôi khẩn trương. Đêm gặp ác mộng, dứt khoát không ngủ nữa." Hắn đợi ngày này đến mòn con mắt, thế cho nên mất ngủ.
Cao San ha ha cười hắn: "Có phải anh mơ thấy không thi đậu đại học hay không?"
Cao Lương duỗi tay kéo bím tóc em gái, nhỏ giọng mà quát: "San San!"
Lý Tuấn Vĩ gục xuống đầu, cũng không cùng Cao San tranh cãi, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc bộ dáng. Cao Lương an ủi hắn: "Đừng lo lắng, khẳng định có thể thi đậu."
Lý Tuấn Vĩ nhìn một bộ dáng đứng ngoài cuộc của Cao Lương: "Cậu không khẩn trương sao?"
Cao Lương cười: "Tôi không có gì phải khẩn trương. Cậu nhanh trở về ngủ bù đi, yên tâm, cậu khẳng định thi đậu, thi không đậu tôi mời cậu ăn cơm, thi đậu cậu mời tôi ăn cơm."
Lý Tuấn Vĩ nghe cô nói chắc chắn như vậy, luôn cảm thấy cô đang an ủi mình: "Nếu thật sự thi đậu, mời cậu ăn cái gì cũng được."
Cao San chạy nhanh nói: "Em nghe thấy rồi, em cũng muốn ăn!"
Lý Tuấn Vĩ nhìn ớt cay nhỏ vô ưu vô lự, tâm tình hơi tốt hơn chút: "Còn có thể thiếu em được sao?"
Ra ngõ nhỏ, Cao San hỏi: "Chị cả, chị có thể thi đậu không?"
Cao Lương hơi lắc đầu: "Hẳn là thi không đậu." Những năm gần đây, đại học cả nước chiêu sinh chỉ 5-60 vạn người, đúng kaf vạn người đi cầu độc mộc, đại học nào có dễ dàng như vậy, thi không đậu mới là bình thường, cho nên Lý Tuấn Vĩ áp lực mới lớn như vậy.
Cao San bướng bỉnh hỏi: "Vậy vạn nhất thi đậu thì sao?"
Cao Lương nói: "Vậy nói sau." Cô cũng muốn vào đại học, nhưng biết dù tính thi đậu thật, cô cũng không có biện pháp đi học. Cô đi học vậy các em làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại học đại học sử dụng chi phí chung là chính, mỗi tháng còn có trợ cấp sinh hoạt, nhưng muốn thật sự học đại học, chẳng phải lại vòng lẩn quẩn đời trước, bỏ các em theo đuổi cuộc sống của chính mính? Cho nên vào đại học là chuyện không cần nghĩ, cũng may không thi đậu không cần rối rắm.
Cao San nghiêm túc mà nói: "Vạn nhất thi đậu, chị nhất định phải đi học nhé."
Tới chợ bán thức ăn, Cao Lương bầy quầy hàng, thừa dịp còn chưa có người nào, đi dạo một vòng chợ trước, mua một ít nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị. Lúc trở về, Cao San đã đang bán hàng, cô bé quen cửa quen nẻo mà cân đồ, tay chân lanh lẹ, hoàn toàn không giống cô bé mới 12 tuổi, chỉ là vóc dáng còn quá lùn, làm việc có chút quá sức. Cao Lương vội buông đồ xuống tới hỗ trợ, một ngày bận rộn của hai chị em liền bắt đầu.
Bận đến 8 giờ, đồ ăn đã bán được hơn phân nửa, khách nhân còn đang cuồn cuộn không ngừng mà tới. Cao Lương cảm thấy có chút đói, liền tống cổ em gái đi mua bữa sáng, cô hiện tại tuyệt đối không ngược đãi dạ dày của mình. Cao Lương đang vội vàng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói phi thường kinh ngạc kêu tên cô: "Cao Lương?"
Cao Lương vừa ngẩng đầu, thấy một cô bé mặc bộ quần áo học sinh đang đứng trong đám người bên cạnh kinh ngạc mà nhìn mình, Cao Lương nhìn mặt đối phương, sửng sốt đại khái một giây đồng hồ, nhanh chóng kêu ra tên đối phương: "Ngô Xuân Mai?!"
Ngô Xuân Mai là bạn tốt thời cấp 3 của Cao Lương, một cô gái nông thôn phi thường thiện lương chất phác, khi còn nhỏ cô bị phỏng nước sôi bị, từ cằm đến cổ có một vết sẹo rõ ràng, bởi vì cái này, tuy rằng thành tích của cô ưu tú nhưng rất tự ti hướng nội. Cao Lương nhớ rõ Ngô Xuân Mai thiếu một điểm mới đậu, cô ấy muốn học lại, trong nhà lại không đồng ý, bởi vì nhà cô trẻ con cũng nhiều. Về sau cô lại đi theo Cao Lương ra ngoài làm công, lúc Cao Lương khó khăn nhất bị phá sản, Ngô Xuân Mai lấy tiền tiết kiệm giúp mình, phần ân tình này Cao Lương vĩnh viễn đều nhớ rõ.
Vận mệnh Ngô Xuân Mai phi thường nhấp nhô, sau khi kết hôn đi theo chồng nhận thầu công trường, cuộc sống cũng coi như rực rỡ, bất hạnh chính là ở công trường của vợ chồng cô ấy xảy ra sự cố ngoài ý muốn nghiêm trọng , dẫn tới phải đình công, tốn rất nhiều tiền cũng không chữa khỏi, năm ấy Ngô Xuân Mai mới 32 tuổi, thảm hại hơn chính là chồng cô ấy lại ly hôn. Cao Lương giúp bạn, nhưng cũng cứu gấp không cứu nghèo, vô lực thay đổi vận mệnh của bạn mình. Ngô Xuân Mai cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, vào một mùa đông cắt cổ tay tự sát, năm ấy mới 35 tuổi.
Cho nên giờ phút này Cao Lương nhìn thấy Ngô Xuân Mai có chút kích động: "Cậu tới đi dạo chợ à?"
"Không có, mẹ tớ tới bán ớt cay, hôm nay tớ tới trường tra thành tích, liền đi cùng. Cậu sao ở chỗ này?" Ngô Xuân Mai lại ngẩng đầu tò mò mà nhìn xe đẩy.
Cao Lương một bên tiếp đón khách một bên nói chuyện: "Ừ, hiện tại tớ làm chút buôn bán nhỏ. Cậu có thể chờ tớ một chút hay không, tó bận xong cũng phải tới trường học, chúng ta cùng đi."
"Được a." Ngô Xuân Mai nhìn một chút, sau đó tìm một chỗ trống, đứng phía sau Cao Lương, thìn cô thuần thục làm rau trộn, cân rau, lấy tiền, người tới mua đồ ăn rất nhiều, không lâu sau, cô liền thấy Cao Lương thu mười mấy đồng tiền, trong lòng âm thầm kinh ngạc, sinh ý cư nhiên tốt như vậy!
Cao Lương rốt cuộc bận rộn xong một trận, thấy không có khách , lau mồ hôi quay đầu lại nhìn Ngô Xuân Mai cười: "Người quá nhiều. Muốn nếm thử rau trộn tớ làm không?"
Ngô Xuân Mai có chút do dự: "Cậu còn phải bán lấy tiền, vẫn là thôi đi."
Cao Lương dùng chiếc đũa gắp miếng rong biển kết đưa đến trước mặt cô: "Không có việc gì, nếm thử đi."
Ngô Xuân Mai cẩn thận há mồm, sau đó mở to hai mắt: "Cậu làm như thế nào? Ăn ngon như vậy."
Cao Lương buông chiếc đũa, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi, cười nói: "Tự học làm, hương vị khá ổn đi?"
Ngô Xuân Mai dùng sức gật đầu, không nghĩ tới bạn mình lại lợi hại như vậy: "Khó trách sinh ý tốt như vậy."
Cao Lương khom lưng cầm lấy bình nước sôi để nguội uống một ngụm nước, thở dài: "Tớ cũng không có cách nào, tìm cái nghề kiếm ít tiền, bằng không mấy chị em chúng tớ đều phải uống gió Tây Bắc để sống."
Ngô Xuân Mai biết tình huống nhà bạn, lúc ấy toàn trường đều biết, giáo viên còn tính toán động viên mọi người quyên tiền cho nhà Cao Lương, bất quá bị Cao Lương cự tuyệt, Ngô Xuân Mai nói: "Đúng vậy, cậu thật không dễ dàng." Cô rất bội phục dũng khí của Cao Lương, cư nhiên dám buôn bán, nếu là cô, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cao Lương mỉm cười một chút, lại có khách tới, cô chạy nhanh đi tiếp đón. Hôm nay là thứ bảy, người đi chợ nhiều, đồ ăn lúc này chỉ còn một phần ba. Chỉ chốc lát sau Cao San đã trở lại, hai chọ em cùng nhau bận rộn, thực mau liền bán xong chỗ rau trộn còn lại. Các cô đẩy xe đến dưới bóng cây ven đường, Cao Lương lúc này mới có thời gian ăn bữa sáng, cô bảo em gái ở chỗ này chờ mình, mình cùng Ngô Xuân Mai đi trường tra điểm.
Trường học ở thành bắc, đi bộ qua ít nhất mất nửa giờ, Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai cùng nhau bắt xe buýt. Thời buổi này xe buýt rất rẻ, một xu một vé, vé tháng mới tám hào. Ngô Xuân Mai khẩn trương mà cầm lấy thành ghế: "Cao Lương, làm sao bây giờ, tơ có chút lo lắng tớ thi không đậu."
Cao Lương an ủi cô: "Thành tích của cậu tốt như vậy, hẳn là có thể thi đậu."
Ngô Xuân Mai cúi đầu: "Gần đây tớ luôn gặp ác mộng, mơ thấy mình thi rớt, tất cả mọi người trong nhà vây quanh tớ lau nước mắt."
Cao Lương biết áp lực của cô ấy đặc biệt lớn , phát huy thất thường, nhưng cô không thể đưa đáp án cho bạn trước, chỉ có thể an ủi: "Cậu đừng nghĩ nhiều. Chờ thành tích ra sẽ biết thôi."
Cao Lương học ở trường cấp ba tốt nhất trong huyện, bất quá chất lượng dạy học huyện bọn họ không được tốt lắm, dù trường cấp ba tốt nhất, người thi đỗ cũng hữu hạn, tỷ như lớp Cao Lương chỉ có một, chuyên khoa mới ba người, còn có bốn người thi trung chuyên. Này kỳ thật là năm có thành tích tốt nhất trong bao năm qua, khoá này trường học có hai người thi đậu đại học trọng điểm, Lý Tuấn Vĩ chính là một người trong đó, thi đỗ đại học y khoa của tỉnh.
Hiện tại bọn họ tự đánh giá điểm rồi điền nguyện vọng, có thành tích, Cao Lương không nhớ rõ mình điền bao nhiêu điểm, điền trường học gì. Lúc hai cô tới, trường học rất náo nhiệt, có người ở cổng trường nổ pháo, thực hiển nhiên đã xác định có thể thi đậu.
Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai tới lớp học của mình, không ít bạn học đều vây quanh chủ nhiệm lớp xem điểm, Cao Lương còn chưa đi qua, liền có người lớn tiếng nói cho cô: "Cao Lương cậu được 462 điểm. Ngô Xuân Mai là 486 điểm, bất quá thực đáng tiếc, điểm trúng tuyển là 487, kém một điểm." Tổng điểm khoa học tự nhiên là 710 , đề mục rất khó, thành tích này của bọn họ đặt ở đời sau, đỗ khoa chính quy đều không nói chơi, nhưng mà đây là năm 1988, bộ giáo dục bộ còn chưa có cải cách, bọn họ tới trung chuyên đều không vào được, trực tiếp thi rớt.
Ngô Xuân Mai nghe thấy tin tức này liền ngồi xổm trên mặt đất "Oa" khóc lên, một điểm, làm cuộc đời cô biến thành hai cái thế giới. Cao Lương thực bình tĩnh mà tiếp nhận sự thật, bởi vì cô đã sớm biết kết quả này, cô ngồi xổm xuống an ủi Ngô Xuân Mai. Ngô Xuân Mai khóc như trẻ con, cảm thấy thế giới của mình đã sụp xuống, hy vọng củ cô đều ký thác vào chuyện đi học, hiện giờ hy vọng tan biến, cuộc đời cô một mảnh hắc ám, rốt cuộc nhìn không tới đường ra.
Cao Lương giang hai tay cánh tay ôm bạn: "Xuân Mai, đừng khóc, chỉ cần cậu muốn đi học, liền nhất định có thể đi học." Trên đường Cao Lương suy nghĩ rất nhiều, nếu không đậu đại học, là tiếc nuối cả đời của mình, dù trọng sinh, cái tiếc nuối này cũng vẫn như cũ không thể đền bù, cho nên cô hy vọng Ngô Xuân Mai đừng giống mình cũng tiếc nuối cả hai đời, cô quyết định khuyên bảo Ngô Xuân Mai học lại, làm cô đền bù tiếc nuối của hai người.
Ngô Xuân Mai khóc không thành tiếng mà lắc đầu: "Không có khả năng, không có khả năng, nhà tớ sẽ không cho tớ học lại."
Cao Lương vỗ vai cô, nói: "Chỉ cần cậu muốn đi học, tớ cho cậu vay tiền học lại." Thời buổi này một học kỳ cấp ba cũng mới hơn một trăm đồng, hiện tại một ngày cô có thể kiếm được hai ba mươi đồng, cho Ngô Xuân Mai mượn chút tiền hẳn là không phải việc khó.
Ngô Xuân Mai ngừng khóc, giương miệng nhìn Cao Lương, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, bất quá thực mau cô liền lắc đầu cự tuyệt: "Không được, nhà cậu khó khăn như vậy, tớ không thể vay tiền của cậu."
Lúc này có thanh âm cười lạnh: "Ha hả, có người muốn làm Bồ Tát qua sông, tự bản thân còn khó bảo toàn, cư nhiên còn muốn đánh sưng mặt giả người mập, muốn làm cái gì Bồ Tát cứu khổ cứu nạn." Ngữ khí rất trào phúng.
Cao Lương ngẩng đầu, thấy một cô bé mặc váy đỏ dùng khăn tay buộc tóc thời thượng đnag từ trên cao nhìn xuống các cô. Cao Lương nhìn cô ta, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nhớ tới đối phương tên là Uông Lị Na.