Suốt bữa tối, Tiêu Hề Hề thỉnh thoảng liếc nhìn Lạc Thanh Hàn, do dự muốn nói rồi lại thôi.

Lạc Thanh Hàn biết nàng muốn nói về chuyện thị tẩm.

Hắn giả như không thấy gì, tư thế tao nhã dùng bữa.

Ăn tối xong, Lạc Thanh Hàn sai người chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Bảo Cầm tức thì vui mừng khôn xiết.

Thái tử tắm ở đây, có nghĩa là hôm nay Thái tử sẽ qua đêm ở điện Thanh Ca.

Đêm nay cuối cùng tiểu chủ cũng có thể thị tẩm rồi!

Bảo Cầm vui vẻ đi chuẩn bị nước nóng.

Lúc Lạc Thanh Hàn tắm xong, bước vào phòng ngủ, thấy Tiêu Hề Hề đã nằm trên giường.

Tiêu Hề Hề nằm thẳng, hai mắt mở to, giống như một con cá chết.

Lạc Thanh Hàn đứng bên giường, cúi đầu nhìn nàng.

“Ta còn chưa ngủ, nàng đã nằm trước rồi, không phép tắc gì cả.”

Tiêu Hề Hề dang hai tay, nằm thành dáng chữ đại (大) nhắm mắt lại, giống như binh sĩ thấy chết không sờn.

“Tới đi, người muốn làm gì thì làm, không cần thương xót thần thiếp, thần thiếp da dày thịt béo có thể chịu được!”

Không phải chỉ bị ăn một bữa thôi sao?

Nàng sẽ xem như bị chó cắn.

Lát nữa ăn thêm hai bát cơm, nàng lại là một trang hảo hán!

Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dạng cứng rắn của nàng, thờ ơ nói “Giúp ta cởi áo.”

Tiêu Hề Hề: Ồ ~

Sắp bị ăn tới nơi rồi, còn phải hầu hạ cởi áo thắt lưng, muốn làm một người vợ bé tiêu chuẩn thật khổ quá mà!

Nàng ôm giận trong lòng, gắng gượng bò dậy, nhảy xuống đất, bắt đầu cởi áo cho hắn.

Lạc Thanh Hàn vừa mới tắm xong, trên người có vương hơi nước, thần thái thả lòng hơn ngày thường, cả người nhìn dịu dàng rất nhiều.

Tiêu Hề Hề sờ tóc hắn, thấy nó còn ướt, lập tức nói.

“Thần thiếp lau tóc cho Điện hạ.”

Nàng nói xong, không đợi Lạc Thanh Hàn phản ứng, đã nhanh nhẹn chạy đi lấy khăn.

Nàng cười như em gái nhỏ gội đầu trong tiệm cắt tóc, tha thiết nói “Thái tử Điện hạ, mời ngồi.”

Lạc Thanh Hàn dựa vào giường, một tay đỡ đầu, tay kia cầm sách, mái tóc đen dài xõa sau lưng.

Tiêu Hề Hề dùng khăn bao lấy tóc của Lạc Thanh Hàn, nhẹ nhàng chà chà.

Nàng nghĩ, tóc của Thái tử dài và dày như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều thời gian mới lau khô được, có lẽ lúc nàng lau khô tóc cho hắn, hắn đã ngủ mất rồi.

Chỉ cần hắn ngủ say, nàng không cần thị tẩm nữa.

Kế hoạch này thật hoàn hảo!

Không khí trong phòng yên tĩnh, Lạc Thanh Hàn đột nhiên lên tiếng.

“Quan hệ của nàng với cha mẹ thế nào?”

Tiêu Hề Hề vừa dùng sức lau tóc, vừa trả lời “Cũng khá ổn.”

“Nếu khá ổn, tại sao mẹ nàng lại vứt bùa hộ thân nàng đưa?”

Tiêu Hề Hề thở dài “Điện hạ, có một số việc nhìn thấu nhưng không nên nói ra, người hiểu trong lòng là được rồi.”

Lạc Thanh Hàn đặt sách xuống “Ta vốn nghĩ quan hệ trong nhà nàng rất tốt, nàng vào cung hơn nửa năm, hẳn là rất nhớ nhà, nên ta chỉ muốn người nhà nàng vào thăm nàng, bây giờ nghĩ lại, ta làm chuyện dư thừa rồi.”

“Mỗi nhà mỗi cảnh, Điện hạ làm không sai, là vấn đề của thần thiếp.”

Lạc Thanh Hàn thấy Tiêu Hề Hề dường như không muốn nói những chuyện này, nếu là ngày thường, chắc chắn hắn sẽ không hỏi.

Nhưng đêm nay thì khác, hắn rất muốn biết người khác sống chung với phụ mẫu thế nào?

Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng có vấn đề gì?”

Tiêu Hề Hề không nói gì.

Nàng cẩn thận lau tóc cho Thái tử, động tác vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, giống như đang lau bảo vật quý hiếm nào đó.

Lạc Thanh Hàn cũng không vội, an tĩnh chờ đợi.

Rất lâu sau mới nghe thấy nàng nhẹ giọng nói.

“Vì thần thiếp là thiên sát cô tinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play