Hầu bàn lúc này mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình khi đến đây, vội vàng cầm ấm trà lên rót trà cho hai vị khách, rồi hỏi.

“Hai vị muốn ăn gì không?”

Tiêu Hề Hề “Bây giờ ta chưa đói, không ăn được nhiều, mỗi loại trà bánh của quán trà các ngươi cứ mang lên một phần đi.”

Hầu bàn khựng lại “Nhưng quán trà của chúng tôi có hơn bốn mươi loại trà bánh đấy ạ.”

Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.

Hầu bàn “……”

Hầu bàn ngẩn ngơ ra khỏi phòng.

Chờ hắn đi khỏi, Tiêu Hề Hề và Diêu Uyển Phương lập tức dỏng tai lên, tiếp tục nghe lén động tĩnh gian phòng kế bên.

Lý Phức Yên không thể ngờ rằng người bạn qua thư bấy lâu nay lại chính là Hằng Cẩn.

Hằng Cẩn cũng không thể ngờ rằng Diệu Bút tiên sinh trong lời đồn lại là người mà mình từng có duyên gặp một lần.

Hai người sững sờ tại chỗ.

Lúc lâu sau, Hằng Cẩn mới mở miệng phá tan sự im lặng, giọng vì căng thẳng mà hơi khô khốc.

“Cô thật sự là Diệu Bút tiên sinh?”

Lý Phức Yên hoàn hồn lại.

Nàng lắc tờ báo trong tay “Phải.”

Để tránh nhận nhầm người khi gặp mặt lần đầu, hai người đã hẹn trong thư, khi gặp mặt, cả hai đều phải cầm theo Thịnh Kinh Nhật Báo của ngày hôm đó.

Hằng Cẩn nhìn tờ báo trong tay nàng, rồi lại nhìn tờ báo trong tay mình.

Thời gian, địa điểm và tín vật đều khớp.

Hẳn là y không nhận nhầm người.

Hằng Cẩn càng thêm lúng túng “Ngày đó ở tiệm sách, ta không ngờ cô chính là Diệu Bút tiên sinh, ta đã nói rất nhiều lời không phải, mong cô đừng chấp nhặt với ta.”

Hôm đó hai người đã tranh luận vài câu vì chuyện của Diệu Bút tiên sinh.

Đó vốn là một chuyện rất nhỏ, Hằng Cẩn không để tâm lắm, không ngờ đó lại là lần đầu tiên gặp mặt thần tượng của mình.

Vừa nghĩ đến những lời tự cao tự đại đã nói lúc đó, y chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Thật sự quá mất mặt!

Lý Phức Yên nhìn đôi tai đỏ bừng của y, cảm giác căng thẳng trong lòng dần tan đi, trên mặt lộ ra nụ cười.

“Chuyện qua rồi thì không cần nhắc lại, chúng ta làm quen lại đi, ta là Diệu Bút tiên sinh, cũng là Lý Phức Yên.”

Hằng Cẩn nhìn nụ cười tươi tắn như hoa của nàng, tim đập nhanh hơn.

Thình thịch thình thịch, từng nhịp đập mạnh khiến suy nghĩ của y trở nên rối loạn.

Y mở miệng lắp bắp.

“Ta … ta là Hằng Cẩn, ta rất thích cô … thích sách mà cô viết!”

Y suýt nữa cắn phải lưỡi mình.

Vụng về lúng túng không ra gì.

Lý Phức Yên thấy dáng vẻ đó của y rất thú vị, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

“Chúng ta cứ đứng nói chuyện thế này mãi sao?”

Lúc này Hằng Cẩn mới sực nhận ra mình và nàng vẫn đang đứng.

Y vội vàng đi về phía bàn “Ngồi, mau ngồi!”

Hai người ngồi đối diện nhau.

Giữa hai người là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày bộ ấm tách và các loại bánh ngọt trái cây.

Hằng Cẩn cầm ấm trà lên, rót cho Lý Phức Yên một tách trà, khô khan nói.

“Trong thư cô nói mình thích ăn đồ ngọt, ta đã hỏi hầu bàn, những món bánh ngọt này đều có vị ngọt đậm, cô ăn thử xem có thích không?”

Lý Phức Yên vì muốn giảm cân, đã lâu lắm rồi không ăn đồ ngọt.

Lúc này thấy nhiều bánh ngọt ngon như vậy, bàn tay tội lỗi của nàng không kìm được mà ngứa ngáy.

Đúng lúc nàng chuẩn bị đưa tay lấy bánh, đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan từ phòng bên cạnh.

Đó là tiếng ho của Tiêu Hề Hề.

Lý Phúc Yên lập tức rụt tay lại, mỉm cười nói.

“Cảm ơn, ta tạm thời chưa đói.”

Hằng Cẩn “Vậy uống chút trà trước đi, ta biết cô không thích uống trà đặc, nên đã gọi trà hoa lài, cô thử xem.”

Lần này Lý Phức Yên không từ chối.

Nàng đưa bàn tay trắng nõn, cầm tách trà, nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười nói.

“Vị trà thanh đạm nhưng không nhạt, thoảng hương hoa lài, ta rất thích.”

Hằng Cẩn thấy nàng cười, tim đập nhanh hơn.

Y đỏ mặt nói “Nếu cô thích, lát nữa có thể mang ít trà hoa lài về uống dần.”

Lý Phức Yên lại nói “Ở nhà uống trà một mình có gì thú vị chứ?”

Hằng Cẩn lập tức đáp lại “Vậy ta có thể thường xuyên hẹn cô ra ngoài uống trà không?”

Lý Phức Yên mím môi cười.

Không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Điều này làm Hằng Cẩn vô cùng vui sướng.

Sau đó y bắt đầu cố tìm chuyện để nói.

Dù sao hai người cũng không phải người xa lạ thật sự, hai người từng trao đổi thư từ trong một thời gian dài, có hiểu biết nhất định về nhau, lại có sở thích chung, nên nhanh chóng nói chuyện rất ăn ý.

Bầu không khí giữa hai người ngày càng hòa hợp.

Tiêu Hề Hề và Diêu Uyển Phương nhìn nhau, tự giác đứng dậy, ngồi xuống bên bàn.

Diêu Uyển Phương đưa tay rót trà cho Tiêu Hề Hề, cười nói.

“Muội cũng nghe nói chuyện của Hằng gia, hiện nay Hằng gia được Hoàng thượng trọng dụng, phát triển ngày càng tốt, Hằng Cẩn là đích trưởng tôn của Hằng gia, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở, nếu Lý tỷ tỷ và y thành đôi, ngày sau chắc chắn sẽ rất tốt.”

Tiêu Hề Hề bỏ một viên mứt hoa quả vào miệng.

Khi đó gặp Hằng Cẩn ở tiệm sách, nàng đã nhìn ra Hằng Cẩn và Lý Phức Yên có duyên.

Nhưng lúc đó duyên phận rất mỏng, chưa nhìn ra được điều gì.

Sau đó nàng không gặp lại Hằng Cẩn, Lý Phức Yên và y cũng không có qua lại gì.

Nàng còn tưởng Lý Phức Yên và Hằng Cẩn sẽ không liên quan gì nữa.

Không ngờ hai người họ lòng vòng một hồi, lại lần nữa gặp nhau.

Tiêu Hề Hề thầm cảm thán.

Duyên phận đúng là kỳ diệu đến bất ngờ!

Tiêu Hề Hề giữ lời hứa với các con, trước khi về cung đã đặc biệt đến Tô Hương Đường mua hai hộp bánh ngọt.

Khi nàng về đến cung Vân Tụ, Tiểu Trường Sinh và Tiểu Khả Ái vừa học xong trở về.

Tiểu Khả Ái vừa vào cửa đã chạy lon ton về phía mẫu hậu.

Tiêu Hề Hề xoa đầu cô bé “Mau đi rửa tay, lát nữa ăn đồ ngon.”

Bảo Cầm dẫn hai đứa trẻ đi rửa tay.

Tiêu Hề Hề mở hộp bánh, gọi hai đứa trẻ đến ăn.

Tiểu Khả Ái vừa ăn vừa kể cho mẫu hậu nghe những chuyện hôm nay ở lớp.

Cô bé cười tít mắt “Hôm nay các bạn đều chơi với con, không còn tránh xa con nữa, con rất vui!”

Tiêu Hề Hề “Tất cả là nhờ dì Bảo Cầm mang bánh kem đến cho các bạn, con đã cảm ơn dì Bảo Cầm chưa?”

Tiểu Khả Ái đã cảm ơn từ lâu, nhưng lúc này vẫn chạy đi cảm ơn dì Bảo Cầm lần nữa.

Cô bé còn lấy hai miếng bánh ngọt đưa cho dì Bảo Cầm, coi như quà đáp lễ.

Ăn bánh xong, Tiểu Trường Sinh dẫn em gái đi làm bài tập.

Tiểu Khả Ái thấy bài tập thì nhăn mặt.

Cô bé khó khăn lắm mới làm xong bài tập, thì phụ hoàng đã về, hắn theo lệ phải kiểm tra bài tập của hai đứa trẻ.

Hôm nay phu tử đã dạy vài thành ngữ đơn giản, bài tập yêu cầu dùng thành ngữ vừa học để đặt câu.

Lạc Thanh Hàn kiểm tra bài tập của con trai trước, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó hắn mở bài tập của con gái, chỉ thấy trên đó có hai dòng chữ non nớt viết rằng:

Bài tập đối với ta bất nhân bất nghĩa.

Còn ta không rời không bỏ bài tập.

Lạc Thanh Hàn chăm chú nhìn hai dòng chữ này rất lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng.

“Viết rất tốt, nhưng chữ còn phải luyện thêm.”

Hắn đặt tờ giấy tuyên mỏng đó xuống, khi bước ra khỏi cửa, đặc biệt nói với Thường công công đang chờ bên ngoài.

“Các phu tử vất vả rồi, bảo người mang ít đồ bổ đến cho các phu tử ở Học Tư Đường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play