Bộ Sanh Yên đang dạy Tiểu Ngố Ngố không được tùy tiện đánh người.

Đứa trẻ này đã một tuổi rưỡi, ngày thường được cha cưng chiều, mới tí tuổi đầu đã lộ bản chất nghịch ngợm.

Chỉ vì Lạc Dạ Thần bận việc, không thể dẫn nó ra ngoài chơi, nó liền nổi giận, cào cổ nhũ mẫu bị thương.

Sức lực của trẻ con có hạn, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ nên không làm xước da, chỉ để lại hai vết đỏ.

Nhưng Bộ Sanh Yên cảm thấy chuyện này không thể dung túng, nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng.

Nàng nghiêm mặt, cau mày nhìn con trai trước mặt, nghiêm giọng nói.

“Ngày thường nhũ mẫu không tốt với con sao? Nhũ mẫu vất vả chăm sóc con mỗi ngày, con lại đi đánh nhũ mẫu, con không cảm thấy mình làm như vậy là quá đáng sao?”

Thân hình Tiểu Ngố Ngố đầy đặn, khuôn mặt mũm mĩm, mặc một bộ quần áo được may tinh xảo, tóc buộc thành hai búi nhỏ, làm cậu bé trông giống búp bê năm mới.

Cậu bé quen được cưng chiều, đâu nghe lọt tai lời trách mắng?

Lúc này cậu bé cố ý bĩu môi, ngẩng cao đầu, bày ra bộ dạng một đứa trẻ kiêu ngạo không chịu nghe lời.

Nhũ mẫu bên cạnh nhỏ giọng khuyên “Vương phi nương nương đừng tức giận, vừa nãy là do nô tỳ không cẩn thận nên mới bị tiểu lang quân cào trúng, là lỗi của nô tỳ, sau này nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận, người bỏ qua chuyện này đi, đừng làm tiểu lang quân sợ.”

Bộ Sanh Yên mặt không biểu cảm nhìn nàng “Đây là con trai của ta, ta dạy dỗ con trai mình, không cần người khác chỉ bảo.”

Sắc mặt nhũ mẫu tái nhợt, vội quỳ xuống xin tha.

“Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nhiều lời.”

Bộ Sanh Yên lạnh lùng buông hai chữ “Ra ngoài.”

Nhũ mẫu không dám nói nữa, hoảng sợ lui ra ngoài.

Trẻ con rất nhạy cảm nhất, lúc này Tiểu Ngố Ngố nhận ra mẹ thật sự không vui, cơ thể bất giác đứng thẳng lên, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống.

Bộ Sanh Yên ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Tiểu Ngố Ngố.

Nàng nghiêm túc hỏi “Sao con không nói? Nếu con thấy mẹ nói sai thì có thể nói với mẹ, chỉ cần con nói có lý, mẹ sẽ nghe con.”

Tiểu Ngố Ngố mím môi, cực kỳ bất mãn nói.

“Là phụ vương nói dối, không dẫn con đi chơi, phụ vương xấu, hừ!”

Cậu bé đã học nói, cũng biết cách diễn đạt suy nghĩ bằng ngôn từ, nhưng mức độ diễn đạt vẫn cần phải cải thiện.

Bộ Sanh Yên biết Lạc Dạ Thần đã hứa với con trai ra ngoài chơi, khi nghe con trai chịu giải thích, sắc mặt nàng dịu lại, nhưng giọng vẫn nghiêm túc.

“Cho dù trong lòng con có chuyện không vui, con có thể nói mẹ biết, sao lại đi trút giận lên người khác? Con làm như vậy là không đúng! Đứa trẻ hay đánh người khác là đứa trẻ hư, mẹ không thích trẻ hư.”

Tiểu Ngố Ngố vừa nghe mẹ nói không thích mình, tức thì thấy lo lắng.

Cậu bé lao vào vòng tay mẹ, ôm chặt cổ mẹ, hét rất to.

“Mẹ không được không thích con, mẹ nhất định phải thích con, nhất định phải thích con!”

Vì dùng sức hét lên nên mặt cậu bé đỏ bừng.

Bộ Sanh Yên kiềm nén xúc động muốn ôm cậu bé, giữ vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục dạy dỗ.

“Vậy sau này con còn tùy tiện đánh người không?”

Tiểu Ngố Ngố đang vặn vẹo trong vòng tay mẹ, thân hình mũm mĩm của cậu bé gần như bị cậu bé vặn thành bánh quai chèo, nhưng mẹ lại không chịu ôm cậu bé.

Cậu bé càng lo lắng hơn, sợ mẹ không thích mình thật, nên chỉ đành bất đắc dĩ r3n rỉ.

“Con không đánh nữa, mẹ phải thích con.”

Lúc này Bộ Sanh Yên mới cười, giơ tay ôm lại cậu bé, cúi đầu hôn lên đ ỉnh tóc cậu bé, nhẹ nhàng vỗ về “Con ngoan, sao mẹ có thể không thích con được? Mẹ thích con nhất.”

Tiểu Ngố Ngố tức thì nín khóc mỉm cười, cả người nằm cong vẹo trong vòng tay mẹ, giống như cục bột nếp trắng mịn.

Lạc Dạ Thần vừa bước vào, liền nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau.

Y chợt tức giận.

Vương phi và con trai ôm nhau, thế mà lại không có y!

Lạc Dạ Thần tức giận lao tới, ôm cả hai mẹ con vào lòng.

Y cũng muốn ôm ôm!

Bộ Sanh Yên cảm thấy khó hiểu.

Nàng dùng sức đẩy Lạc Dạ Thần ra, cau mày hỏi.

“Chàng làm gì vậy?”

Tiểu Ngố Ngố cũng học theo mẹ, khuôn mặt mũm mĩm nhăn nhó hỏi.

“Cha làm gì vậy?”

Lạc Dạ Thần tự tin trả lời “Ta còn có thể làm gì nữa? Không phải ôm hai mẹ con sao? Lẽ nào ta ôm không được sao?!”

Bộ Sanh Yên lười để tranh luận với y.

Nàng bế Tiểu Ngố Ngố lên, nhét cậu bé vào lòng Lạc Dạ Thần.

“Chàng đã hứa đưa con đi chơi, không được nuốt lời, mau đưa đi đi.”

Lạc Dạ Thần ôm con trai trắng trẻo lên, hôn hai bên má cậu bé.

Tiểu Ngố Ngố lập tức dang đôi tay mũm mĩm của mình ôm cổ cha, cúi người về phía trước hôn thật mạnh vào mặt cha.

Nụ hôn để lại trên mặt Lạc Dạ Thần những vệt nước dãi.

Lạc Dạ Thần không hề ghét bỏ mà còn rất vui vẻ, cười toe toét như tên ngốc.

Chơi với con trai đủ rồi, y mới nhớ ra chuyện quan trọng, vội nói với Bộ Sanh Yên.

“Ta có chuyện muốn nói, liên quan đến Quý phi.”

Trong lòng Bộ Sanh Yên hơi giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi “Quý phi làm sao?”

Chuyện này không chỉ liên quan đến Quý phi mà còn liên quan đến cái chết của Tiên hoàng, không nên nói trước mặt trẻ con, vì vậy Lạc Dạ Thần sai người gọi nhũ mẫu tới.

Lúc nhũ mẫu tới, nàng đã thay quần áo cổ cao, vết đỏ trên cổ đã bị cổ áo che đi, hoàn toàn không nhìn thấy được.

Khóe mắt nàng hơi đỏ, như thể vừa mới khóc, vừa bước vào cửa liền quỳ xuống hành lễ.

“Nô tỳ bái kiến vương gia, vương phi.”

Vốn Lạc Dạ Thần không nhận thấy nhũ mẫu có gì khác thường, cho đến khi Tiểu Ngố Ngố hỏi tại sao mắt nàng lại đỏ. Lúc này Lạc Dạ Thần mới nhận ra mắt của nhũ mẫu ướt át đỏ ửng, hình như vừa mới khóc.

Nhũ mẫu vội cúi đầu “Cảm ơn tiểu lang quân quan tâm, nô tỳ bị bụi bay vào mắt thôi, không sao.”

Lạc Dạ Thần không nói thêm gì nữa, để nhũ mẫu bế Tiểu Ngố Ngố ra ngoài.

Tiểu Ngố Ngố túm tay áo cha mình hét lên.

“Cha, ra ngoài chơi, con muốn ra ngoài chơi!”

Lạc Dạ Thần cười nói “Trước đây bảo con đọc sách, sao không thấy con tích cực như vậy?”

Bộ Sanh Yên trầm giọng nói “Đây chẳng phải di truyền từ chàng sao?”

Lạc Dạ Thần không xấu hổ, còn tự hào cười hì hì nói “Quả nhiên là con ruột của ta, cũng không thích đọc sách như ta.”

Y xoa đầu Tiểu Ngố Ngố, cười dỗ dành.

“Con ra ngoài chơi trước đi, cha muốn nói chuyện với mẹ một lát, lát nữa cha sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”

Sau khi nhận được lời hứa của cha, Tiểu Ngố Ngố buông tay áo cha ra, để nhũ mẫu bế lên.

Sau khi tiếng bước chân xa dần, Lạc Dạ Thần lên tiếng.

“Nhũ mẫu của Tiểu Ngố Ngố có phải có chuyện gì không?”

Y là đầu gỗ, không thích nghĩ ngợi nhiều chuyện, nhưng không có nghĩa là y không hiểu gì.

Bộ dạng vừa nãy của nhũ mẫu rõ ràng là gặp chuyện gì đó.

Y không quan tâm nhũ mẫu đó sẽ ra sao, nhưng nhũ mẫu đó mỗi ngày đều ở cạnh Tiểu Ngố Ngố, y càng phải chú ý đến nhũ mẫu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play