Tiêu Hề Hề nghĩ lần này nàng khó mà dỗ được Lạc Thanh Hàn, nàng đã chuẩn bị tinh thần để nghe hắn dạy dỗ một phen.
Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên là.
Lạc Thanh Hàn chỉ thản nhiên hỏi nàng một câu, không nói thêm gì nữa.
Hắn nằm xuống cạnh nàng, duỗi cánh tay dài ôm eo nàng, nghiêng mặt vào cổ nàng rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tiêu Hề Hề nằm thẳng, không dám cử động.
Một lúc sau, nàng mới nhận ra hơi thở của người đàn ông bên cạnh trở nên đều đặn, xem ra ngủ thật rồi. Lúc này nàng mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt Lạc Thanh Hàn.
Các đường nét trên khuôn mặt hắn vẫn hoàn hảo, không tìm ra khuyết điểm nào, nhưng hắn gầy đi rất nhiều, quầng mắt hơi thâm, trông rất mệt mỏi.
Tiêu Hề Hề cứ thế lặng lẽ nhìn hắn, như thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Suýt chút nữa, nàng sẽ không được gặp hắn nữa.
Không biết Lạc Thanh Hàn gặp phải ác mộng gì, hàng mày hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt, trông rất bất an.
Tiêu Hề Hề nghiêng người hôn nhẹ lên trán hắn.
Hàng mày Lạc Thanh Hàn thả lỏng, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, nhưng hai tay lại dùng thêm sức ôm chặt người trong lòng hơn.
Lần này hắn ngủ rất sâu.
Khi thức dậy, chuyện đầu tiên hắn làm khi mở mắt là nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh.
Thấy nàng nhắm mắt bất động, Lạc Thanh Hàn tức thì sợ hãi, toàn thân cứng đờ, đôi mắt đen sâu thẳm run rẩy.
Lẽ nào mọi chuyện trước đó chỉ là một giấc mơ? Thật ra nàng vẫn đang ngủ, vốn không hề tỉnh dậy?
Lạc Thanh Hàn thấy vô cùng bất an.
Hắn thận trọng gọi.
“Hề Hề.”
Không có phản hồi.
Tim Lạc Thanh Hàn phút chốc chùng xuống.
Ngay lúc hắn định gọi thêm lần nữa, hàng mi của Hề Hề run lên rồi từ từ mở ra.
Vừa rồi nhìn thấy Lạc Thanh Hàn ngủ say, nàng không khỏi ngáp một cái, rồi ngủ theo lúc nào không hay.
Tiêu Hề Hề bối rối khi thấy Lạc Thanh Hàn đang nhìn mình chằm chằm.
“Chàng sao vậy? Sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy?”
Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dáng sinh động của nàng, cảm giác bất an trong lòng dần tiêu tan.
May là nàng vẫn còn sống.
Mọi thứ trước mắt đều là thật, không phải mơ.
“Không có gì, chỉ muốn nhìn nàng thôi.”
Lạc Thanh Hàn vừa nói vừa đưa tay ôm gáy nàng, cẩn thận dùng ngón tay thon dài xoa xoa gáy nàng, mang theo cảm giác ngứa ran mơ hồ.
Cảm giác tê dại này lan dọc theo sống lưng của Tiêu Hề Hề.
Nàng hắng giọng khó chịu.
“Khụ, ta quên hỏi chàng, không phải chàng đang ở Thịnh Kinh sao? Sao lại tới Nam Nguyệt?”
Lạc Thanh Hàn “Bùa thế thân nàng đưa ta biến thành màu đen, ta lo lắng cho an nguy của nàng nên đến tìm nàng.”
Cũng may là hắn tới đây, nếu không hắn cũng không biết Hề Hề suýt nữa đã chết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Vốn hắn muốn cho nàng không gian để tự do bay lượn, nhưng bây giờ xem ra điều này không cần thiết.
Lần này hắn chỉ để nàng đi có mấy tháng mà nàng suýt đã mất mạng.
Nếu sau này để nàng bay xa hơn, nàng có còn trở về không?
Lạc Thanh Hàn thầm hạ quyết định, dù sau này có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không bao giờ để Hề Hề đi nữa.
Hắn phải giữ chặt người phụ nữ này bên mình, luôn để mắt đến nàng, như vậy hắn mới an tâm.
Tiêu Hề Hề không biết Lạc Thanh Hàn đang nghĩ gì đằng sau khuôn mặt bình tĩnh của mình, nàng vẫn tò mò, hỏi hắn làm thế nào đến Nam Nguyệt?
Lạc Thanh Hàn nói ngắn gọn.
“Ta thu xếp xong mọi việc, dẫn theo năm mươi ngàn quân khởi hành từ Thịnh Kinh, đi hơn bốn mươi ngày thì tới Nam Nguyệt.”
Tiêu Hề Hề cũng từ Thịnh Kinh đến Nam Nguyệt, nàng đã tự mình đi con đường này, biết ít nhất phải mất hai tháng mới có thể đến nơi.
Nhưng Lạc Thanh Hàn chỉ đi trong bốn mươi ngày.
Như vậy có nghĩa, bọn họ đi suốt ngày đêm, cũng không dừng lại nghỉ ngơi.
Vừa nghĩ tới cảnh Lạc Thanh Hàn đi một quãng đường xa như vậy, khó lắm mới tìm được nàng, lại thấy nàng hôn mê bất tỉnh, đầu mũi nàng có hơi chua xót.
Chắc chắn lúc đó hắn chịu đả kích rất mạnh, không biết trong lòng khó chịu đến mức nào.
Tiêu Hề Hề chủ động nghiêng người, rúc vào lòng hắn, nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi, ta lại làm chàng lo lắng rồi.”
Lạc Thanh Hàn “Ta đã nói rồi, ta không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói.”
Tiêu Hề Hề “Vậy chàng muốn thế nào?”
Khi nàng hỏi câu này, trong đầu nàng tự động xuất hiện cảnh tượng mình và Lạc Thanh Hàn lăn giường, theo kinh nghiệm phong phú đọc tiểu thuyết nhiều năm của nàng, không có vấn đề gì mà lăn giường không giải quyết được.
Nếu có thì lăn thêm lần nữa!
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Lúc về chép một trăm lần kinh Kim Cương, chép xong thì đưa ta kiểm tra, vượt qua kiểm tra, ta sẽ tha thứ cho nàng.”
Tiêu Hề Hề “……”
Thấy bộ dáng khó tin như bị sét đánh của nàng, Lạc Thanh Hàn hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười nhạt nhưng không hề dịu dàng.
Tiêu Hề Hề lập tức phản ứng lại.
Người đàn ông này cố ý trêu chọc nàng!
Nàng hít một hơi thật sâu “Một trăm lần kinh Kim Cương phải không? Được, ta chép! Trước khi ta chép xong, chàng không được tha thứ cho ta, càng không được chạm vào ta.”
Nói xong, nàng lăn ra khỏi vòng tay Lạc Thanh Hàn, không quên cuốn chăn theo.
May là giường đủ rộng nên dù nàng có lăn thêm hai vòng cũng chưa chắc rớt xuống giường.
Lạc Thanh Hàn nhìn Hề Hề quấn chăn thành một quả bóng lớn.
Tiêu Hề Hề lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn, dáng vẻ rất đắc ý.
Không có chăn, Lạc Thanh Hàn không nằm được nữa.
Hắn chỉ có thể ngồi dậy, chống cổ tay lên đầu gối, đầu ngón tay thon dài trắng nõn buông xuống, ánh mắt có hơi sâu xa.
“Có một chuyện ta luôn muốn hỏi nàng, giữa nàng và Uất Cửu rốt cuộc là thế nào?”
Tiêu Hề Hề không hiểu “Sao chàng đột nhiên lại nhớ đến Uất Cửu? Ta và gã có thể có quan hệ gì? Chẳng phải là quan hệ kẻ thù sao!”
Lạc Thanh Hàn “Nếu chỉ thuần túy là quan hệ kẻ thù, tại sao gã ngàn dặm xa xôi từ Tây Vực đến Nam Nguyệt tìm nàng?”
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
“Uất Cửu tới tìm ta? Chuyện xảy ra khi nào? Sao ta lại không biết?”
Từ lúc chia tay ở huyện Du Môn, Tiêu Hề Hề chưa từng gặp lại Uất Cửu, nàng tưởng tên đó bị thiêu chết rồi.
Không thể nào ngờ là tên đó sẽ đến tìm nàng!
Lạc Thanh Hàn cẩn thận quan sát biến hóa biểu cảm của nàng, phát hiện nàng không biết gì, ghen tị trong lòng cũng tiêu tan đi một chút.