Lúc này Thẩm Điềm ngồi ở trong lớp nghi hoặc, cô vừa mới đi đến lớp tìm chị Tiểu Lục, nhưng lại không tìm được, những bạn trong lớp đều nói buổi chiều nay Lục Ninh Hoàn chưa thấy đến.
Thẩm Điềm có chút lo lắng cho Lục Ninh Hoàn, nhưng lại nghĩ tới Lục Ninh Hoàn dặn dò chính mình học thật tốt, đem những ý nghĩ trong lòng đè xuống, ngoan ngoãn nghe lão sư nói về tiết học.
Thời điểm Lục Ninh Hoàn chạy vào lớp học, tiết thứ hai đã bắt đầu, tiết này là môn toán lão sư là Triệu Quảng Minh, nam nhân này hơn bốn mươi tuổi, thấy Lục Ninh Hoàn đến trễ ngay tiết đầu tiên của mình, mặt tràn đầy không vui.
Trường tiểu học Lâm Hải thị thực nghiệm lão sư rất nhiều nhân tài, học sinh khi tới đây học đều đem phụ huynh thăm dò nắm rõ, Triệu Quảng Minh lại là người tiểu nhân, hắn biết rõ tình huống gia đình Lục Ninh Hoàn, biết rõ đứa nhỏ này không có bối cảnh gì, thậm chí còn ở trong nhà chú thím của mình, vừa đúng lúc lấy nàng khai đao, ra oai phủ đầu lập cho chính mình cao cao tại thượng.
Triệu Quảng Minh liếc mắt nhìn Lục Ninh Hoàn đứng ngoài cửa báo cáo, "Em có biết hiện tại là mấy giờ không? Nơi này không phải nhà trẻ, ngày đi học đầu tiên tiết hai buổi chiều mới đi học, có phải hay không không muốn đi học."
"Không phải, em xin lỗi thầy."Lục Ninh Hoàn chịu đựng để không rơi nước mắt, nhỏ giọng nói.
"Được rồi, đừng ảnh hưởng đến các bạn học khác, em đến muộn liền đứng ở ngoài cửa lớp một tiết đi." Triệu Quang Minh tính toán không buông tha Lục Ninh Hoàn dễ như vậy, hiện tại nhiều đứa trẻ khó đối phó như vậy, vừa lúc ngày đầu tiên lấy Lục Ninh Hoàn ra oai phủ đầu, mặt khác cho học sinh xem, về sau bọn họ chính mình ngoan ngoãn.
Đến nỗi cái gì không thể dùng cách xử phạt về thể xác học sinh, rốt cuộc chỉ nói mà thôi, rất nhiều lão sư vẫn sẽ phạt nếu học sinh không nghe lời.
Thân hình Lục Ninh Hoàn nhỏ nhỏ khẽ run, phạt đứng như thế này là chuyện lúc trước Lục Ninh Hoàn chưa có trải qua, vô luận là trong nhà có gia sư, hay ở nhà trẻ, nàng vẫn luôn là học sinh tốt, lão sư phê bình đều không có, phạt đứng liền càng không cần phải nói.
Nàng cực lực khống chế chính mình, nước mắt không tự chủ rơi xuống, bị tất cả các bạn trong lớp nhìn chăm chú, tim Lục Ninh Hoàn thít chặt làm đau lên, chính nàng lại vô lực không thể nào giải thích được, không có người quản nàng là thật, đến muộn cũng là sự thật.
Nước mắt Lục Ninh Hoàn từng giọt rơi trên mặt đất, nàng từng ước nếu lúc trước có thể cùng cha mẹ ngồi trên xe, cùng bọn họ rời xã thế giới này, so với bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn.
Lục Ninh Hoàn chỉ cảm thấy 40 phút này thật dài, nàng cảm thấy chính mình sắp đứng không nổi nữa, tiếng chuông tan học rốt cuộc cũng vang lên.
Triệu lão sư nói tan học, cũng không đi nói với Lục Ninh Hoàn, lập tức rời đi.
Trong lớp các bạn nhỏ còn lại thu thập cặp sách đi về, chủ nhiệm lớp lát nữa sẽ qua sắp xếp các bạn nhỏ thành hàng ra cổng trường.
Lúc này lớp 1-1 Thẩm Điềm đứng ngồi không yên, làm Hoàng Soái giúp đỡ cô thu thập cặp sách, Thẩm Điềm cầm tô dứa hướng tới lớp 1-6, chạy chưa được bao lâu đã tới liền thấy Lục Ninh Hoàn đứng ở trước cửa, Thẩm Điềm nhảy nhót chạy qua, vội vã hỏi: " Chị Tiểu Lục như thế nào lại đứng ở chỗ này, còn, còn khóc." Thẩm Điềm âm thanh nói chuyện càng ngày càng nhỏ.
Lục Ninh Hoàn thấy Thẩm Điềm đi tới, liền muốn tìm chỗ nào trốn đi, nàng không nghĩ sẽ để cho Thẩm Điềm nhìn đến bộ dáng hiện tại của mình, rũ đầu không nói lời nào.
Tiểu nam hài trong lớp lanh mồm lẹ miệng, liền nói với Thẩm Điềm: " Nàng đến muộn, bị lão sư phạt đứng một tiết."
"Đúng đúng, Triệu lão sư thật là hung dữ, trước kia giáo viên mầm non sẽ không phạt đứng."
Lão sư không ở đây, trong lớp các bạn nhỏ tức khắc liền nổ tung, mồm năm miệng mười cái gì cũng nói.
Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn khổ sở, liền duỗi tay nhỏ của mình, dùng áo lao nước mắt cho Lục Ninh Hoàn, an ủi nói: "Chị Tiểu Lục, không có việc gì, em lúc trước ở nhà trẻ cũng thường đến trễ, chúng ta lần sau sớm một chút rời giường, chị Tiểu Lục không khóc, em giúp chị lau nước mắt."
Nhưng Thẩm Điềm càng lau, nước mắt Lục Ninh Hoàn càng nhiều, nàng cũng không nghĩ tới, đến hiện tại, chỉ có tiểu bằng hữu nhỏ hơn mình nửa tuổi an ủi chính mình, có lẽ là vì quá xúc động, Lục Ninh Hoàn cảm thấy uất ức liền đem thân mình khóc run lên.
Trong lớp mấy bạn nữ thấy Thẩm Điềm dùng áo lau nước mắt cho Lục Ninh Hoàn, liền đem khăn giấy đưa cho Thẩm Điềm.
Mấy bạn nữ cũng vây quanh Lục Ninh Hoàn an ủi:
"Lục Ninh Hoàn, đừng khóc, vốn dĩ lão sư hung dữ, lần sau không đến muôn thì sẽ tốt."
"Đúng rồi, đúng rồi, bạn đừng khóc."
Lúc này chủ nhiệm lớp cũng đi lại đây, thấy một đôi tiểu đậu đinh và các bạn nhỏ trong lớp đều đứng ở ngoài của lớp, đi qua hỏi:
"làm sao vậy, đều đứng ở ngoài cửa làm gì, còn có em, bạn học nhỏ, lão sư nhớ rõ em không phải là học sinh lớp 1-6?"
"Em tới tìm chị Tiểu Lục." Thẩm Điềm giải thích.
truyện ngôn tìnhBên cạnh có một tiểu bằng hữu mở miệng nói qua sự tình đã diễn ra, "Lão sư, Lục Ninh Hoàn buổi chiều tới trễ, Triệu lão sư liền phê bình Lục đồng học, còn phạt nàng đứng một tiết."
Uông Bình không tới 30 tuổi, nàng ý niệm dùng cách xử phạt về thể xác học sinh là không đúng, bao gồm cả phạt đứng, nghe Lục Ninh Hoàn bị phạt đứng một tiết mày hơi nhăn lại, ở tuổi này tiểu bằng hữu có lòng tự trọng, phạt đứng một tiết, Uông Bình sợ về sau Lục Ninh Hoàn sẽ có bóng ma.
Liền duỗi tay xoa Lục Ninh Hoàn an ủi nói: "Lão sư tin tưởng đến muộn nhất định có nguyên nhân, Lục đồng học không khóc, đứng một tiết rồi, mau ngồi chỗ này đi, bạn học nhỏ này, chúng ta muốn tan học, em mau về lại lớp đi."
Thẩm Điềm đem tô dứa trong tay đưa tới trong lòng ngực Lục Ninh Hoàn: "chị Tiểu Lục, đây là dì Vương làm, Điềm Điềm đem cho chị, chị nhớ ăn, Điềm Điềm đi rồi, chị Tiểu Lục hẹn gặp lại."Thẩm Điềm lưu luyến không rời nhìn Lục Ninh Hoàn vài lần, lúc này mới hướng đến lớp 1-1 đi đến.
Lục Ninh Hoàn lúc này cũng hòa hoãn lại một ít, trong tay ôm tô dứa Thẩm Điềm cho nàng, trong lòng cũng mềm xuống không ít.
Nàng đi theo lão sư vào trong lớp, lập tức lớp an tĩnh lại, Lục Ninh Hoàn ngồi cùng bàn với Lưu Gia Hào, con tưởng cùng nàng nói mấy câu, lại bị bộ dáng của Lục Ninh Hoàn dọa sợ.
Lục Ninh Hoàn nhìn cái hộp trong lòng chằm chằm, nghĩ vẫn là đem bỏ vào cặp, dựa vào tính tình của Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn biết chính mình có thứ gì tốt liền đoạt lấy, đây là Điềm Điềm cho nàng, nàng mới không cho Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn đụng vào.
Thẩm Điềm trở lại lớp, đeo cặp lên liền đi vào hàng lão sư đã xếp, buổi chiều là Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đón Thẩm Điềm, lại thấy nhóc con bộ dáng không cao hứng.
Lâm Thanh Hàn ở bên cạnh nhóc con hỏi: "Đây là làm sao vậy? Hôm nay giống như không có tinh thần?"
Thẩm Điềm nắm lấy tay Lâm Thanh Hàn, "Mẹ, chị tiểu Lục chiều nay đến muộn, bị lão sư phạt đứng một tiết, thời điểm con đi tới nàng vẫn luôn khóc, chị Tiểu Lục rốt cuộc là làm sao vậy, con cảm thấy chị ấy chị ấy mỗi ngày đều không vui." nhóc con giải thích.
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn nhìn nhau, vẫn là mở miệng nói: "Điềm Điềm, con hiện tại đã lớn, lúc trước có một số việc mommy không nói cho con biết, ba mẹ của chị Tiểu Lục con gặp tai nạn xe cộ đều không còn nữa, nàng hiện tại hẳn là sống ở gia đình của chú nàng."
Thẩm Điềm mở to mắt, cô cảm thấy mẹ nói tai nạn xe cộ, đều là không có ý nghĩ tốt, khẩn trương bắt lấy tay Lâm Thanh Hàn hỏi: "Mẹ, mommy nói không còn nữa là có ý gì?"
Lâm Thanh Hàn thấy nhóc con nhà mình hốc mắt đều đỏ, có chút không đành lòng nói, "Chính là không thể ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn, ba mẹ nàng đều đi lên trời."
"Đi lên trời..."Thẩm Điềm lẩm bẩm tự nói mấy chữ.
Cô còn nhớ rõ ở nhà trẻ lão sư nói qua, người sẽ chết, nếu chết liền sẽ đi lên trời, liền rốt cuộc có thể hiểu, hiện tại, cha mẹ chị Tiểu Lục cư nhiên đều đi lên trời.
Thẩm Điềm nghĩ, nước mắt liền rơi xuống, "Ô, ô, ô, mẹ, chị Tiểu Lục không có cha mẹ, không trách được con thấy nàng vài lần nàng đều không có vui vẻ, chính là, chính là, chị Tiểu Lục nhất định rất khổ sở, ô ô ô ~" nhóc con khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Thẩm Tiện thở dài, xem nhóc con nhà mình khổ sở, Thẩm Tiền cảm thấy vẫn là điều tra chuyện trong nhà Lục Ninh Hoàn thật tốt, nhóc con nhà mình đối với Lục Ninh Hoàn là để bụng, đúng là Thẩm Tiện chưa nghĩ đến.
Sau khi ăn xong, Thẩm Điềm ở trong phòng hoàn thành bài tập, lại nghĩ tới chị Tiểu Lục, đột nhiên nghĩ đến, cha mẹ chị Tiểu Lục không còn cô không thể làm gì khác, nhưng chính là có thể giúp chị Tiểu Lục không đến muộn nha!
Cô có thể đem chiếc đồng hồ báo thức của mình đưa cho chị Tiểu Lục, như vậy cho dù chính mình không ở bên cạnh chị Tiểu Lục, chị Tiểu Lục cũng sẽ không đến muộn!
- ------------------
Mọi người ơi có thể bình luận những chỗ mà mình đánh sai chính tả hoặc thiếu chữ để có thể sửa lại nhé.
Thông cảm mắt mũi bị cận đôi khi sẽ có sai sót.