Cánh cửa phòng thờ mở ra, không gian bên trong im ắng, Loan Châu cảm tưởng bầu không khí đang cô đặc lại.
Kiến Văn đi đến bàn rút vài nén hương thắp lên, vừa làm cậu vừa nói.
“Nơi đây là nơi đặt bài vị các đời họ nhà tôi, tôi là cháu đời thứ năm của dòng họ!”
Lửa trên bó hương tắt đi, chỉ còn lại những đốm lửa nho nhỏ, Kiến Văn đưa sang cho Loan Châu một vài nén. Cậu cũng chẳng hiểu sao mình lại để người lạ vào đây, cậu có quyền từ chối vị khách này kia mà.
Đứng cạnh Kiến Văn, Loan Châu cắm nén hương xuống chiếc bát hương mà đôi mắt ửng đỏ. Ánh mắt cô dáo dác tìm chiếc bài vị có tên Thiên Phúc, bất giác Loan Châu đưa tay lên che miệng cố gắng không phát ra tiếng nấc.
Bởi cô vừa trông thấy một chiếc bài vị, khắc chữ Nôm, bên trên là bức ảnh một người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần. Bước chân cô nặng nề dường như muốn khụy xuống, cố gắng lê bước đến, đưa tay sờ lên gương mặt người trong ảnh, tiếng nghẹn ngào tuôn ra không thể kiềm chế thêm nữa.
Kiến Văn trông thấy cảnh ấy, cậu toan cản cô bởi hành động có phần không lịch sự, nhưng lại có gì đó khiến cậu dừng bước mà chờ đợi.
Từng hành động cử chỉ, nét cảm xúc trên gương mặt của Loan Châu ngay khi gặp mặt cho đến bây giờ càng khiến Kiến Văn tò mò.
Dường như đây không phải là hành động lỗ mãn, xem thường người đã khuất, mà trông như cô đang tìm lại người thân của mình hơn. Trông thấy Loan Châu gục khóc trước bài vị kị ông Thiên Phúc của mình, Kiến Văn lại thấy tim bồi hồi, lòng cậu như có ai xát muối vào.
Loan Châu là ai, vì sao cô lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy. Cô cho người khác suy nghĩ cô là một phần của nơi đây, cô thuộc về ngôi nhà cổ này.
Đi lại đặt tay lên vai Loan Châu, cô ngừng khóc ngước ánh mắt còn đẫm nước lên nhìn Kiến Văn. Lúc này cô mới nhận ra, cậu ấy rất giống Thiên Phúc, đôi mắt cho đến gương mặt, dáng vóc, giống hệt như lúc cậu còn trẻ, lúc cô còn bên cạnh cậu.
Loan Châu vùng dậy ôm lấy Kiến Văn mà khóc nức nở, miệng luôn nói.
“Tôi tìm được cậu rồi, tôi gặp được cậu rồi!”
Hành động bất ngờ ấy làm cậu thanh niên khựng lại vài giây. Thay vì đẩy cô gái lạ ra, Kiến Văn lại vô thức đưa tay vuốt lấy mái tóc Loan Châu, lòng thấy bình thản lạ kì.
Nếu khi nãy cậu nhìn Loan Châu như đang tìm lại người thân của cô, thì bây giờ chính cậu như đã tìm được một thứ gì đó thân thuộc mà cậu đã đánh mất rất lâu.
Sau một lúc xúc động, Loan Châu mới cúi đầu xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình, Kiến Văn ngược lại không khó chịu, cậu chỉ thấy tim mình có chút cảm xúc vừa lạ vừa quen.
Quay lại, Loan Châu quỳ rạp người cúi lạy trước những bài vị, cô thầm nói.
“Ông bà Lý, cậu Thiên Phúc, cậu Thiên Đức, tôi đã gặp lại mọi người rồi!”
Trông thấy Loan Châu bước ra ngoài, Kiến Văn liền xá lạy vài cái rồi cũng nhanh chóng khóa cửa lại. Cậu nhanh chân đi theo cô gái, đến lúc sóng bước bên nhau thì cậu mới hỏi.
“Loan Châu, cô biết kị ông và những người trong họ nhà tôi à?”
Loan Châu lúc này đã bình tĩnh lại, cô nở một nụ cười, ngước lên nhìn bầu trời sao mà trả lời.
“Trước đây tôi bị tai nạn, trong lúc hôn mê tôi đã mơ về một nơi rất đẹp, có người tôi đã trót yêu, kì lạ là người ấy tên là Thiên Phúc, giống tên kị ông của anh vậy…!”
Kiến Văn còn đang chưa hết sự băn khoăn trong lòng, chợt có cơn gió thổi đến, hất mái tóc của Loan Châu bay nhẹ lên, để lộ ra một vết sẹo trên trán.
Vô tình ánh mắt Kiến Văn trông thấy, một tia điện chạy dọc sống lưng cậu. Kiến Văn cười hiền đáp.
“Kì lạ thật, tôi cũng từng mơ thấy…một cô gái mặc giáp phục múa võ, còn có cả…một vết sẹo trên trán…”
Bước chân Loan Châu dừng lại, tim cô lại rộn ràng, quay lại nhìn Kiến Văn cũng đang nhìn mình, cô nhận ra ánh người thanh niên này dường như là ánh mắt của Thiên Phúc lúc nhìn cô.
Ấm áp, yêu thương mà đau đến tan lòng.
“Cậu…Thiên Phúc!”
…****************…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT