Cả hai nghe tiếng người vừa gọi thì giật mình, Loan Châu vội vàng lên tiếng.
“Cậu…cậu về khi nào vậy?”
Nét mặt hầm hầm, Thiên Phúc đi lại chỗ hai người rồi mới trả lời cô.
“Tôi vừa về đến. Hai người đang làm gì vậy hả?”
Loan Châu chưa kịp giải thích thì Thiên Đức đã lên tiếng trước cô.
“Em đi ngang, Ngọc Liên đang tập võ thì bị trật chân, em chỉ định xem giúp thôi anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Vừa nghe nói Ngọc Liên bị trật chân, Thiên Phúc đang hầm hầm đột nhiên dịu lại, cậu nhìn lại cô như ngầm hỏi có đúng không. Loan Châu khẽ gật đầu, đôi mắt khi nãy chẳng có gì thì bây giờ đã rưng rưng.
“Thật. Tôi bị trật chân!”
“Mợ thật là! Để tôi đưa mợ về phòng.”
Quay lại nhìn Thiên Đức, Thiên Phúc có chút khó xử bởi khi nãy còn nghi ngờ em trai mình. Cậu nhẹ giọng cảm ơn Thiên Đức đã giúp đỡ Ngọc Liên rồi bế bổng cô lên đi một mạch về phòng ngủ. Thiên Đức đứng đó, bàn tay khi nãy nắm cổ chân của Loan Châu đang co lại, tim cậu lại hẫng đi.
Về phòng, Thiên Phúc đặt Loan Châu xuống giường rồi ngồi thụp xuống xem lại cổ chân cho cô. Cậu không giấu được cảm xúc bản thân mà nói với cô.
“Lần sau có gì mợ phải nói với tôi, không được…không được để người khác động tay chân nữa đó!”
Lời nói có chút ấp úng, lại có chút ghen, tuy cậu ấy tin em trai mình và tin cô thì vẫn khó chịu khi thấy cô bên cạnh Thiên Đức như vậy.
Loan Châu bĩu môi trả lời.
“Cậu cứ đi suốt, tôi đợi cậu chắc bỏ luôn cái chân này!”
“Lấy chồng là phó tướng, việc quân binh thì phải chấp nhận chứ.”
Thiên Phúc vừa trò chuyện, tay vẫn mân mê cổ chân rồi nhanh chóng lắc mạnh một cái, Loan Châu khẽ nhăn nhó vì thốn, Thiên Phúc ngước lên nhìn thấy vội hỏi.
“Đau lắm sao?”
“Hết…hết rồi!”
Loan Châu thu hai chân lại, cô ngồi vào bên trong một chút, tim đập thình thịch. Cô đang nhớ đến nụ hôn hôm qua của Thiên Phúc, cậu ấy đứng dậy nhìn Loan Châu, gương mặt ửng đỏ khiến cậu cũng đỏ theo.
Ánh mắt cậu dừng lại trên mái tóc của Loan Châu, chiếc gài tóc lạ lẫm làm cậu chú ý.
Rất muốn hỏi nhưng Thiên Phúc nghĩ thầm, Loan Châu được ra chợ thì cô ấy mua sắm cũng không phải chuyện lạ gì, nghĩ vậy nên cậu không hỏi cô về chiếc gài tóc.
Một lát sau Loan Châu ngạc nhiên hỏi Thiên Phúc.
“Cậu…chưa về phòng à?”
Bị vợ hỏi như đuổi làm Thiên Phúc nhăn mặt, nhưng biết làm sao khi việc ngủ riêng là do tự cậu yêu cầu kia mà.
Gương mặt đang bình thường chợt đổi sắc, cậu đứng dậy lúng túng chẳng biết nói thế nào. Không lẽ nói thẳng ra muốn ngủ lại? Cậu Thiên Phúc ấp úng nói.
“Ờ…ờ tôi ở lại chút nữa…mợ còn đau mà!”
Loan Châu ngạc nhiên trả lời.
“Nào có, tôi hết đau rồi. Cậu về phòng nghỉ ngơi đi!”
Trong đầu cậu ấy tự chửi bản thân.
“Thiên Phúc ơi là Thiên Phúc, bị đuổi rồi đấy, xấu hổ chưa hả???”
Thấy cậu vẫn chần chừ, Loan Châu lại nghiêng đầu chờ đợi. Cái cậu này chẳng phải không muốn ngủ chung sao, bây giờ lại không chịu về phòng.
Bỗng nhiên Thiên Phúc ôm đầu rồi ngồi xuống ghế, nét mặt nhăn nhó đau đến mếu máo. Loan Châu có chút giật mình, cô lập tức hỏi.
“Cậu sao vậy?”
“Ai da…tôi đau đầu quá!”
Thiên Phúc vừa ôm đầu vừa giả vờ rên rỉ. Loan Châu liền đứng dậy rồi nói.
“Chắc hôm nay nắng quá, để tôi gọi người hầu dìu cậu về phòng!”
Thiên Phúc trợn mắt, cậu như bị sét đánh ngang tai. Ai đời chồng bị đau mà vẫn nỡ đuổi như vậy chứ! Cậu lại nhăn mặt rên rỉ.
“Ôi tôi đi không nổi, hay…hôm nay tạm nghỉ ở đây vậy, ôi đau quá đi!”
Loan Châu vẫn bình thản đáp lại.
“Nhưng đây phòng tôi mà. Chẳng phải cậu không muốn ở đây sao?”
Thiên Phúc đang cúi mặt xuống, khóe môi giật giật vì bị cô lạnh nhạt. Loan Châu chẳng đợi cậu trả lời đã gọi Tỵ vào.
“Em ra gọi người dìu cậu về phòng nghỉ ngơi đi!”
Tỵ nó tròn mắt nhìn cô, rồi liếc qua người đang ngồi sau lưng Loan Châu, chợt nó giật mình khi thấy Thiên Phúc liếc nó, cậu ra hiệu cảnh cáo nó mau ra ngoài.
Nụ cười ranh mãnh, Tỵ nó hiểu ý cậu, vội vàng cười nói với Loan Châu.
“Em thấy cậu khó chịu lắm, chắc đau lắm. À, với phòng cậu bị bẩn, dì Hoa đang dọn dẹp nên cậu chưa về được.”
“Dọn dẹp, tối rồi còn dọn dẹp cái gì chứ?”.
||||| Truyện đề cử:
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Loan Châu ngạc nhiên hỏi lại. Tỵ nhanh miệng đáp.
“Em đâu biết đâu ạ, thôi mợ với cậu nghỉ ngơi đi nhé!”
Nói xong Tỵ vọt ra cửa rồi đóng cửa lại, nó nhảy cẫng lên bởi nó biết rõ là cậu chủ động với mợ của nó.
Loan Châu thở hắt ra mắng Tỵ rồi quay lại thì giật mình, Thiên Phúc đã lên giường nằm từ khi nào, còn nhắm mắt ra vẻ đã ngủ.
“Cậu…”
…****************…
Privacy and cookie settings