Loan Châu ngồi lặng nhìn bản thân trong gương, cô vẫn chưa tin những gì đang xảy ra.

Cô đang tập võ và xảy ra chuyện gì đó, rồi cô xuyên hồn về nơi đây, nhập vào thể xác lạ lẫm này, vì vậy khi tỉnh lại cô chưa thể làm chủ được cơ thể mà té ngã.

Bỗng cô ủ rũ cất tiếng hỏi cô gái kia.

"Tôi là ai vậy?"

Nghe câu hỏi ấy, cô gái kia bất ngờ nhìn cô, đôi mắt lộ sự lo lắng nhìn cô.

"Mợ Ngọc Liên, mợ đừng làm em sợ mà. Em là Tỵ đây!"

Ngọc Liên?

Vậy cô gái này tên Ngọc Liên sao?

"Tôi...tôi chẳng nhớ gì cả. Mà khi nãy là ai vậy?"

Cô gái tên Tỵ kia ngớ người nhìn cô, rồi chậm rãi trả lời.

"Người khi nãy là cậu Thiên Phúc, cậu là chồng của mợ đấy!"

Tách trà trên tay Loan Châu rơi xuống, cô á khẩu nhìn Tỵ rồi tự chỉ tay vào bản thân lắp bắp.

"Chồng???"

Vậy là cô xuyên về đây thật rồi. Giao diện rồi cả một tên chồng từ trên trời rơi xuống, bất chợt cô cười lớn mà khuôn mặt trở nên mếu máo.

Tỵ cũng giật mình nhìn cô, mợ của Tỵ sau cơn bạo bệnh hình như cả trí óc cũng bất thường luôn rồi.

Sau một hồi giả vờ mất trí hỏi Tỵ, Loan Châu cũng phần nào biết chút ít về hiện tại này.

Ngọc Liên, cô con gái của vị quan nhỏ họ Trần, trước khi từng có qua lại tốt với nhà họ Lý nên hai nhà đã định hôn ước.

Tiếc rằng Ngọc Liên cơ thể từ nhỏ ốm yếu hay đau bệnh, cô lại bị căn bệnh về tim nên nhiều thầy lang cũng chịu thua.

Trong khi ấy Thiên Phúc lại là Phó Tướng trong triều, hôn ước này Thiên Phúc chẳng hề muốn. Bởi vậy cậu ấy luôn tỏ ý chán ghét cô vợ này của mình, khiến bệnh tình của cô lại càng trở nặng vì sự vô tâm ấy.

Ông chủ là Lý Thiên Thành và vợ là Thị Liễu, họ có hai người con trai là Thiên Phúc và Thiên Đức, cậu Thiên Đức không chọn làm quan mà chuyển hướng sang kinh doanh, vì vậy cậu cũng đi suốt ngày buôn hàng hóa.

Loan Châu ngồi suy ngẫm một hồi, ánh mắt vẫn nhìn ra ô cửa sổ, cuộc sống của người phụ nữ xưa là vậy sao? Chẳng hề giống trong phim ảnh cô từng xem, thực tế họ như con chim bị nhốt trong lồng.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một người hầu mang một khay thức ăn đem vào phòng, Loan Châu ngạc nhiên hỏi thì Tỵ đáp.

"Từ khi mợ gả về, vì bệnh yếu mà luôn dùng bữa riêng trong phòng..."

Một tia chua chát dâng lên, Loan Châu chẳng hiểu thân xác này vì lý do gì mà chấp nhận cuộc sống như vậy. Cô đứng dậy bảo Tỵ mang khay thức ăn cùng đi theo mình, Tỵ còn chưa hiểu chuyện gì thì Loan Châu đã bước ra ngoài. Cô hỏi nơi cả nhà cùng dùng cơm rồi đi đến nơi ấy.

Thiên Phúc cùng cha mẹ đang dùng bữa thì sửng sốt khi Loan Châu xuất hiện, cậu ấy lại cất tiếng lạnh lùng.

"Mợ ra đây làm gì, mau về phòng đi!"

Bà Thị Liễu cũng dừng đũa nhìn cô.

"Ngã ra đây lại khổ người khác!"

Loan Châu nuốt cục tức rồi giãn gương mặt cố nở một nụ cười thiện chí đáp.

"Cha mẹ, cậu Thiên Phúc, con muốn dùng bữa cùng mọi người!"

Nói rồi cô thản nhiên bảo Tỵ đặt khay thức ăn của mình xuống bàn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trống, nét mặt vẫn xanh xao nhưng đã có đôi chút vui vẻ hơn.

Lúc này ông Thiên Thành mới ôn hòa hỏi cô.

"Con thấy khỏe rồi sao?"

"Dạ, con thấy khỏe hơn nhiều!"

"Vậy thì cùng dùng bữa vậy!"

Loan Châu khẽ cười, Thiên Phúc vẫn chăm chú quan sát cô. Những món ăn thời này khá nhạt nhẽo so với Loan Châu, vậy mà cô vẫn ăn để có sức khỏe.

Sau bữa cơm, Loan Châu được thầy lang khám lại, ông lang già khẽ đặt hai ngón tay lên cổ tay của cô bắt mạch, đôi mắt nhăn nheo suy xét.

Một lúc sau ông ấy mới nói với Thiên Phúc.

"Mợ khỏe rồi, ông bà và cậu yên tâm!"

Người hầu tiễn thầy lang ra cổng, Thiên Phúc vẫn không thay đổi thái độ mà nhắc nhở cô.

"Mợ vẫn đừng có gây chuyện nữa đi."

Loan Châu lúc này mới trở lại là chính cô, cô đứng dậy nhìn thẳng vào Thiên Phúc mà nói.

"Tôi gây chuyện? Anh nghĩ anh là ai mà nói tôi như vậy hả? Vợ bệnh còn vô tâm, vậy sao anh không trả tôi về cho cha mẹ tôi đi cho rảnh nợ?"

Thiên Phúc lần đầu thấy bộ dạng này của Ngọc Liên không khỏi bị đả kích. Giọng điệu này, khí chất này mà dám nói cô ấy bệnh yểu sao?

Sau vài giây đứng hình, Thiên Phúc cũng bỏ đi ra ngoài, khi ấy cùng lúc một tên lính chạy vào bẩm báo.

"Phó tướng quân, ngài mau vào kinh ạ!"

Thiên Phúc khẽ gật đầu, cậu đi về phòng mình chuẩn bị xiêm y rồi lên ngựa nhanh chóng về kinh.

Thì ra dù đã cưới hỏi, nhưng Thiên Phúc vẫn ở phòng riêng không hề ở cùng người vợ của mình. Loan Châu khịt mũi nói thầm.

"Tên vô tâm!"

...****************...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play