Edit: Lan Điềm Điềm
Lạc Thừa Thu phải nói rất lâu rốt cuộc sắc mặt Đổng Thiếu Ân mới hoà hoãn lại một chút, nhưng cũng chỉ một chút. Thấy vậy, Lạc Thừa Thu cũng không còn cách nào.
Nếu Đổng Thiếu Ân muốn che giấu cảm xúc thật, Lạc Thừa Thu cũng không nhìn ra được. Tuy rằng có đoạn thời gian đó của đười trước, nhưng thời gian đó cũng không quá dài. Hơn nữa lúc đó Đổng Thiếu Ân không biết Lạc Thừa Thu vẫn luôn bên cạnh mình nên vẫn luôn thể hiện hết ra. Còn bây giờ thì khác, nếu Đổng Thiếu Ân muốn che giấu, đúng là hắn không nhìn ra được gì cả.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn Đổng Thiếu Ân cứ che giấu tâm tình của mình như thế, nhưng việc mà mẹ hắn đã làm thực chất đã chạm đến giới hạn của Đổng Thiếu Ân. Mỗi khi có chuyện liên quan đến hắn, Đổng Thiếu Ân rất dễ mất kiểm soát… Hơn nữa y còn có bệnh tâm lý, là bệnh cần điều trị. Nhưng mà đến bây giờ y vẫn kháng cự trị liệu.
Buổi tối về đến nhà, Đổng Thiếu Ân vẫn trầm mặc. Lạc Thừa Thu kéo y cùng đi ăn cơm tối, sau đó dò hỏi, “Đi dạo một lát không?”
Đổng Thiếu Ân lắc lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Lạc Thừa Thu, nói, “Tôi đi phòng tập.”
Lạc Thừa Thu chớp chớp mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play