Edit: Lan Điềm Điềm
So với sự kích động của Bạch Đình Quyên thì Lạc Thừa Thu lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cũng không có lảng tránh ánh mắt giận dữ kia mà thẳng thắn đối diện với ánh mắt của bà.
“Mẹ, lời này con cũng không ngại nói lần thứ hai. Con nói…… con của bạn mẹ nên chịu giáo huấn, bọn con sẽ không bảo lãnh người ra ngoài. Mẹ nếu muốn đi thì tự mình đi thôi.”
Ngón tay Bạch Đình Quyên vì tức giận mà run rẩy, bà không thể tin con trai lại nói như vậy, càng không thể tin…Con trai bà vậy mà, không nghe lời bà! Chính mình là mẹ nó cơ mà!!!
Đổng Thiếu Ân rũ mi mắt, ngồi một bên không can dự vào “tranh chấp” đang diễn ra.
Bạch Đình Quyên rốt cuộc cũng tỉnh tảo lại, sau đó chỉ thẳng vào mũi Lạc Thừa Thu cao giọng mắng, “Tôi chính là mẹ của cậu đó, nhờ cậu có chút việc mà cũng không được sao? Sao cậu có thể như thế, tôi cực khổ nuôi cậu khôn lớn, chỉ là một việc cỏn con mà thái độ của cậu lại thế, tôi đúng là tạo nghiệt mà!”
Lạc Thừa Thu không ngờ mẹ mình lại là người như vậy..Sẽ làm ầm ĩ lên, than vãn này nọ. Quả thực làm hắn có chút sững sờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT