[Tên chương do editor đặt]

Tần Tư Dữ khoanh tay đứng ở cửa bất động.

Quý Mộ Ngôn nhìn hắn bất động, chịu đựng sự thẹn thùng, hỏi: "Có... có được không?"

Tần Tư Dữ nhướng mày, đánh giá Quý Mộ Ngôn một vòng, giả vờ như đang kiểm tra tính chân thực trong lời nói của cậu, sau vài giây mới thu hồi ánh mắt, tránh người: "Mời vào."

Quý Mộ Ngôn bước vào.

Tần Tư Dữ vẫn khoanh tay dựa cửa, nhìn bóng dáng Quý Mộ Ngôn.

Quý Mộ Ngôn là đứa cháu duy nhất của Quý gia, từ nhỏ được nuông chiều, ăn cơm cũng kén chọn như vậy, có sợ tối chắc cũng là bình thường, chẳng qua hắn không nghĩ tới một con sói con lạnh lùng quái gở như vậy thức ra lại là con mèo sữa nhỏ.

Quý Mộ Ngôn cũng trộm đánh giá Tần Tư Dữ.

Vừa rồi tình huống cấp bách, cậu tùy tiện bịa một lí do, nói xong mới thấy lí do này buồn cười, còn may Tần Tư Dữ không lộ ra biểu tình ghét bỏ trào phúng, nhưng người này tâm tư kín đáo, cậu không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Cậu thấy Tần Tư Dữ cách mình rất xa, không có lí do gì để tiếp xúc với da thịt đối phương, chỉ có thể chịu đựng sự thẹn thùng nói thêm: "Tôi... Tôi nhũn chân không đi được, anh có thể đỡ tôi một chút không?"

Tần Tư Dữ nhớ tới hứa hẹn với chú mình, thấy Quý Mộ Ngôn đáng thương cầu mình, khẽ nhướng mày vươn tay đỡ cậu.

Quý Mộ Ngôn vốn nghĩ nếu Tần Tư Dữ không thể chữa trị bệnh của mình sẽ xoay người rời đi ngay nhưng không nghĩ tới khi da thịt hai người chạm vào nhau, cơn đau trên người cậu như thủy triều nháy mắt đã biến mất, phảng phất nghe thấy được mỗi một tế bào đang hoan hô.

Quý Mộ Ngôn ngẩn ra, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Tần Tư Dữ.

Tần Tư Dữ luôn cảm thấy đôi mắt như hồ nước sâu của Quý Mộ Ngôn còn có cảm xúc khác, hắn hỏi: "Làm sao vậy?"

Quý Mộ Ngôn lắc đầu, cụp mắt che đi cảm xúc.

Không nghĩ tới Tần Tư Dữ lại là thuốc của cậu.

Tần Tư Dữ thấy Quý Mộ Ngôn có chút suy yếu bèn dìu cậu ngồi vào mép giường.

"Còn sợ à?" Tần Tư Dữ hỏi.

Quý Mộ Ngôn lắc đầu, đôi mắt không chớp nhìn về phía Tần Tư Dữ.

Tần Tư Dư suy nghĩ một lát, nói: "Nếu cậu không ngại thì đêm nay ngủ tạm ở đây đi, tôi ngồi xem kịch bản ngay bên cạnh, đừng sợ."

Bọn họ không thể ngủ cùng một chiếc giường được, Tần Tư Dữ nghĩ kỹ rồi, hắn sẽ xem kịch bản suốt đêm, nếu như không thể chống lại cơn buồn ngủ thì ngủ tạm ở ghế dài cạnh tường, chỉ cần ở cùng nhau trong 1 căn phòng thì Quý Mộ Ngôn sẽ không sợ nữa.

Vừa dứt lời, Tần Tư Dữ đứng dậy muốn rời đi, dưới tình thế cấp bách, Quý Mộ Ngôn chỉ đưa tay một cái là nắm được góc áo của Tần Tư Dữ.

Tần Tư Dữ cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng mày nhìn Quý Mộ Ngôn.

Quý Mộ Ngôn cắn môi, chịu đựng sự ngại ngùng: "Anh... anh ngủ cùng tôi có được không, tôi không ngủ một mình được."

Tần Tư Dữ giật mình nhìn cậu: "Cậu như vậy đó giờ hả? Trước kia cậu ngủ thế nào?"

Chuyện tới nước này, Quý Mộ Ngôn chỉ có thể nhắm mắt nói bừa: "Tôi vẫn ôm gấu bông ngủ, nhưng lần này quên đem đến, cho nên..."

Quý Mộ Ngôn xấu hổ tới mức đỏ bừng hai tai, không nói tiếp được nữa.

Tần Tư Dữ nhướng mày, đã hiểu.

Quả nhiên vẫn là bạn nhỏ, đi ngủ cũng phải ôm gấu bông.

Hắn thấy Quý Mộ Ngôn thanh lãnh lại quái gở, vốn tưởng cậu sẽ không thích mấy thứ mềm mại như gấu bông, không nghĩ tới nội tâm Quý Mộ Ngôn lại mềm mại thích làm nũng tới vậy.

Tần Tư Dữ nhìn thời gian, với một con cú đêm, đi ngủ giờ này thực sự quá khó nhưng bạn nhỏ đã hỏi hắn như vậy rồi, hắn cũng ngại từ chối.

Tần Tư Dữ gật đầu: "Được rồi, cậu ôm chăn lại đây đi."

Động tác Quý Mộ Ngôn cực kỳ nhanh chóng, lập tức ôm chăn đi tới, Tần Tư Dữ vốn định xem nốt một tờ cuối của kịch bản, kết quả mới cầm tới kịch bản đã cảm nhận được một ánh mắt nhìn hắn chằm chằm.

Tần Tư Dữ ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Quý Mộ Ngôn, bộ dáng còn rất đáng thương, khiến cho cảm giác tội lỗi của hắn cũng trào dâng.

Tần Tư Dữ hết cách, chỉ có thể buông kịch bản, lên giường dỗ bạn nhỏ đi ngủ.

Cũng may là hắn đã tắm rửa xong, nếu không hắn còn phải đi tắm dưới ánh mắt chằm chằm của bạn nhỏ.

"Cậu lên giường trước đi."

Quý Mộ Ngôn gật đầu, nhanh chóng xoay người treo lên giường, vạt áo vì động tác mà bị cuốn lên một góc, lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn cùng với... mông tròn đầy đặn. (xin lỗi các chế bé không biết dịch như nào nữa đâu.)

Ánh mắt Tần Tư Dữ đảo qua một vòng, thầm nghĩ Quý Mộ Ngôn nhìn gầy, trên người chẳng có mấy cân thịt nhưng mông nhỏ thì đầy đặn lắm, sờ lên chắc là rất mềm. (Má ơi bé nó mới 18 tuổi thôi, Tần Cẩu làm người đê, đừng có mà làm súc sinh)

Hắn ho nhẹ một tiếng, vứt hết mấy suy nghĩ lung tung vớ vẩn trong đầu, nằm lên giường.

Tần Tư Dữ nằm trên giường nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Bao nhiêu năm rồi hắn mới đi ngủ sớm như vậy? (Bé Ngôn có thói quen đi ngủ lúc 10h tối, các chị nào là cú đêm hẳn sẽ hiểu cảm giác này.)

Tần Tư Dữ tỉnh táo lắm nhưng Quý Mộ Ngôn lại nhịn không được ngáp dài.

Tần Tư Dữ dúng giọng điệu dỗ dành cháu trai bốn tuổi của mình dỗ dành Quý Mộ Ngôn: "Ngoan ngoãn nhắm mắt lại nào, chúng ta đi tìm ông Chu Công đi chơi." (Chương trước kêu cháu trai 2 tuổi mà nay lên 4 tuổi luôn rồi)

Quý Mộ Ngôn bị giọng điệu này làm cho xấu hổ đến mức hai tai phiếm hồng, đuôi mắt đào hoa vì ngượng ngùng cũng nhiễm hồng, cuối cùng đau đớn trên người chiến thắng nỗi thẹn thùng: "Tôi... có thể nắm tay anh ngủ không?"

Tần Tư Dữ: "........."

Hắn vốn định chờ Quý Mộ Ngôn ngủ xong sẽ đi đọc kịch bản.

Tần Tư Dữ hoàn toàn không có gì chán ghét, giơ tay ra: "Cậu nắm đi."

Quý Mộ Ngôn như thể người khát lâu ngày gặp nước mát, vội vàng nắm lấy tay Tần Tư Dữ.

Quý Mộ Ngôn nhìn thì lạnh lùng nhưng tay rất mềm mại, làn da tinh tế, ngón tay còn nhẹ nhàng vuốt ve phần da mỏng nhất phía trên động mạch của hắn.

Tần Tư Dữ thấy ngứa, nhịn không được rụt rụt tay.

Quý Mộ Ngôn không vui, trong giọng nói vô tình có chút oán giận nho nhỏ: "Làm sao vậy?"

Tần Tư Dữ: ".........."

Haizzz, lại làm nũng.

Tần Tư Dữ bật cười, đổi đề tài: "Muốn tắt đèn không?"

"Muốn." Quý Mộ Ngôn ngáp một cái, đầu cọ cọ trên gối.

Tần Tư Dữ tắt đèn, trong bóng đêm chỉ có thể thấy bóng dáng Quý Mộ Ngôn, hắn nói: "Ngủ ngon."

Qua vài giây, hắn mơ hồ nghe thấy Quý Mộ Ngôn nói nhỏ: "Ngủ ngon."

_______

Tần Tư Dữ bị dọa tỉnh.

Trong giấc mơ, có một mỹ nhân rắn sống chết ôm chặt tay hắn, còn phà hơi thở vào cổ hắn.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, cảm giác trong mơ và cảm giác hiện tại giống nhau, hắn hơi cúi đầu, sợi tóc mềm mại quẹt qua chóp mũi hắn.

Chẳng qua người trong lòng không phải mỹ nhân rắn mà là thiên sứ nhỏ.

Quý Mộ Ngôn ôm chặt tay hắn trong ngực, rúc vào lồng ngực hắn, không còn vẻ ngoài lạnh lùng, khuôn mặt lúc ngủ như một thiên sứ, hơi cúi đầu lộ ra một đoạn cổ thiên nga, đường cong cổ xinh đẹp, lộ ra cả xương quai xanh, trên xương quai xanh trắng nõn là một nốt ruồi son bắt mắt, hô hấp như lông chim phất phơ ở cổ hắn, tê tê dại dại.

Mà hắn đang ôm người ta trong ngực, cánh tay ở trên eo người ta, còn tay thì...

Tần Tư Dữ như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại, trong bóng đêm trừng mắt với tay mình.

Tay ơi là tay, sao mày lại làm ra một việc khốn nạn đến thế.

Thân hình Quý Mộ Ngôn thiên gầy, như thể trên người chẳng có tí thịt nào, nhưng mông nhỏ lại rất mềm mại.

Tần Tư Dữ nắm chặt tay, cảm giác mềm mại dường như vẫn lưu lại trên đầu ngón tay.

Tần Tư Dữ nhắm mắt, cố gắng áp cảm xúc ấy xuống, trở mình, muốn rút cánh tay ra.

Nhưng hắn mới động đậy, Quý Mộ Ngôn đã nhăn mày.

Tần Tư Dữ không dám động.

Quý Mộ Ngôn ngủ say, không tỉnh lại nhưng nhíu mày cọ hai cái ở cánh tay hắn, giống như đang lấy lòng.

Tần Tư Dữ không nghĩ tới Quý Mộ Ngôn ngủ rồi vẫn có thể làm nũng, bất đắc dĩ thở dài, dùng một tay khác đắp lại chăn cho cậu, rồi chấp nhận ngủ tiếp.

________

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu qua khe hở rem cửa, chiếu lên mặt Quý Mộ Ngôn.

Ánh nắng nhu hòa dần trở nên chói mắt, Quý Mộ Ngôn mơ màng mở to mắt, nhìn trần nhà, tạm thời không biết mình ngủ ở đâu.

Hình như cậu còn đang ôm cái gì trong ngực.

Quý Mộ Ngôn quay đầu nhìn, bỗng thấy bên cạnh có nằm một người, đồng tử nháy mắt co lại, theo bản năng đạp một cái.

Một đạp này dùng mười phần sức lực, chỉ nghe thấy một tiếng rên, người đã nằm trên mặt đất.

Lúc ngã xuống, đầu Tần Tư Dữ còn bị đập trúng đâu đó.

Hắn vốn đang ngủ rất ngon, đột nhiên trời đất quay cuồng, lúc mở mắt thì trước mắt là thảm lông màu trắng, trên người đau nhức, eo cũng rất đau.

Tần Tư Dữ xoa eo, che đầu chửi nhỏ một tiếng, đại não còn chưa có tỉnh ngủ, vẫn đang mơ màng.

Hắn đỡ giường ngồi dậy, thanh âm trầm khàn hỏi Quý Mộ Ngôn: "Cậu làm cái gì đấy?"

Mái tóc Quý Mộ Ngôn mềm mại, đỉnh đầu có một chỏm tóc dựng đứng, trên mặt còn có vết lằn khi ngủ, trong mắt mờ mịt, đôi mắt nhíu lại, mặt đầy sát khí, biểu tình lạnh băng.

Tính tình Tần Tư Dữ vốn không tốt, sáng sớm tinh mơ còn bị người ta đạp xuống khỏi giường, trong lòng phẫn nộ: "Nhóc thối, sáng sớm tinh mơ náo loạn cái gì?"

Nói xong, hắn mới phát giác biểu tình của Quý Mộ Ngôn không đúng lắm, nhíu mày: "Vẻ mặt bị ức hiếp của cậu là như nào?"

Quý Mộ Ngôn vẻ mặt lạnh lùng, tràn đầy sát khí gằn từng chữ: "Sáng nay tỉnh dậy tôi NẰM TRONG LÒNG ANH!"

Tần Tư Dữ nhíu mày: "Cậu chắc chắn là tôi ôm cậu chứ không phải cậu ôm cánh tay của tôi trong ngực?"

Quý Mộ Ngôn sửng sốt, lúc cậu tỉnh lại Tần Tư Dữ hình như nằm nghiêng, là cậu ôm lấy cánh tay Tần Tư Dữ nhưng cậu không nhớ rõ cánh tay còn lại của hắn có đặt trên eo cậu hay không.

Tuy rằng là thế, khí thế trên người Quý Mộ Ngôn vẫn chưa giảm: "Tôi ngủ rất ngoan ngoãn."

Tần Tư Dữ như thể nghe được lời gì buồn cười lắm: "Cậu? Ngủ ngoan? Đáng lẽ ra hôm qua tôi nên quay video lại."

Quý Mộ Ngôn mặt không biểu cảm: "Video đâu?"

Tần Tư Dữ tức giận đến răng cũng đau, hắn xoa eo đứng lên, một đá này của Quý Mộ Ngôn đúng là dùng sức, động một tí là thấy đau: "Cậu có biết hành vi của cậu bây giờ là gì không? Là qua cầu rút ván! Vong ân phụ nghĩa! Người đáng thương đứng ở cửa phòng, khóc lóc làm nũng đòi ngủ cùng tôi là ai? Tôi tốt tính cho cậu ngủ cùng, cậu báo đáp tôi như này? Ôi đau quá, người bé tẹo sao sức lực lớn thế, cậu đá như thế là muốn tôi chết hả! Cậu có biết eo của một thằng đàn ông quan trong thế nào không? Nếu như tôi có di chứng gì, cậu phụ trách nổi không?"

Quý Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tần Tư Dữ, nhíu mày sửa lại: "Tôi không có làm nũng."

Tần Tư Dữ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật: "Đừng có mà ngắt lời tôi, bắt trọng điểm đi."

Quý Mộ Ngôn mím môi, trừng mắt nhìn Tần Tư Dữ.

Mới tỉnh lại nên cậu khiếp sợ đến mức quên mất Tần Tư Dữ có thể trị khỏi bệnh của mình, đàn ông thì co được dãn được, tạm thời chịu chút ấm ức cũng không sao hết, Quý Mộ Ngôn không tình nguyện nói: "Xin lỗi."

Tần Tư Dữ nhìn bộ dáng ấm ức tràn trề của Quý Mộ Ngôn, cảm thấy tức cười: "Cậu còn ấm ức lắm đấy, tôi thấy cậu còn không biết mình sai ở đâu, đi, sang tường úp mặt vào đấy suy nghĩ cho kỹ."

"Ừa." Quý Mộ Ngôn chậm rì rì đáp lại, chân trần đạp trên thảm lông, đi tới phía đối diện úp mặt vào tường.

Người thì đi qua rồi, nhưng thái độ thì vẫn không phục.

Quý Mộ Ngôn ngáp một cái, nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ còn muốn ngủ thêm một lát.

Tần Tư Dữ: "..........."

Hắn xoa mày, tức giận đến mức đại não cũng thiếu Oxi. Vì báo thù cho cái eo của mình, hôm nay hắn phải trừng trị bé hư này.

Tần Tư Dữ ôm cánh tay, bảo Quý Mộ Ngôn: "Xoay người lại."

Quý Mộ Ngôn dừng một chút mới chậm rì rì quay đầu.

Tần Tư Dữ như một thợ săn lão luyện, khoanh tay tiếp tục hạ lệnh "Tiến lên phía trước."

Quý Mộ Ngôn không rõ nguyên do, mặt đầy hoài nghi hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Tần Tư Dữ không trả lời, không hài lòng với khoảng cách hiện tại giữa hai người, tiếp tục nói: "Lại tiến lên phía trước một chút."

Quý Mộ Ngôn hơi nhíu mày, sau khi giằng co vài giây vẫn là thua cuộc, lại tiến về phía trước một ít.

"Lại tiến thêm mấy bước." Tần Tư Dữ vẫn không hài lòng.

Quý Mộ Ngôn do dự đôi chút.

Lại tiến nữa thì cậu sẽ đụng vào người hắn, nhưng cậu không nói gì cả, nghe lời tiến lên thêm hai bước.

Lúc này Tần Tư Dữ mới vừa lòng.

"Ngẩng đầu lên." Tần Tư Dữ lần nữa ra lệnh.

"Không ngẩng đầu được." Giọng nói Quý Mộ Ngôn rầu rĩ "Ngẩng đầu lên là chạm vào người của anh."

Giọng nói Tần Tư Dữ lạnh lùng: "Ngẩng đầu."

Quý Mộ Ngôn nắm chặt tay, cuối cùng nghĩ tới Tần Tư Dữ có thể giúp cậu chữa bệnh, nghe lời ngẩng đầu.

Ngẩng đầu xong, mũi cậu cách ngực Tần Tư Dữ chỉ có khoảng cách hai ngón tay, hơn nữa hai cúc áo trên cùng của hắn không cúc lại, có thể nhìn thấy một phần da thịt cùng với xương quai xanh gợi cảm.

Quý Mộ Ngôn: ".........."

Tần Tư Dữ cúi đầu, nhìn khóe miệng cậu căng chặt, vẻ mặt giận dữ xấu hổ như kiểu muốn chết.

Tần Tư Dữ tức khắc thoải mái, cười lớn trong lòng, nhìn ngắm một phen.

Chờ thưởng thức đủ rồi, Tần Tư Dữ mới nói: "Tới đây, nhìn mặt tôi mà suy nghĩ." *

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyển thủ họ Tần phát động công kích lần tới sẽ là: "nhìn mặt anh mà suy nghĩ, ôm anh rồi nghĩ, hôn anh rồi nghĩ, ngủ với anh rồi nghĩ.

Editor có lời muốn nói:

Cái câu úp mặt vào tường là diện bích tư quá, ông Tần thấy bé Ngôn không phục nên ổng đổi thành diện ta tư quá, tức là úp vào mặt anh mà suy nghĩ, tác giả thì chơi chữ, giữ hai chữ tư quá là suy nghĩ lại, đổi sang một loạt động tác của Tần cẩu, tư quá cũng có thể tạm hiểu là nhớ nhung nhó quý dị.

Chúc mừng tui thi xong một môn, đăng chương mới cho dui nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play