Ai cũng vui vẻ, chẳng cần nói cũng biết là mọi người đã ngà ngà say. Lục Nhất tửu lượng không phải quá tốt nên sau khi uống đến lúc giao thừa, anh cũng xin phép lên phòng trước.

Về đến phòng, Lục Nhất thả mình xuống giường, với lấy chiếc điện thoại, lại tìm đến wechat của Ngọc Vân mà chúc mừng năm mới.

" Năm mới vui vẻ."

Nhắn xong, anh liếc mắt nhìn ra ngoài phía cửa sổ sát đất, ở bên ngoài, pháo hoa đang rộn ràng, mọi người dưới nhà cũng reo hò khi pháo hoa được bắn trên bầu trời.

Ngọc Vân cũng nhắn trả lời ngay sau đó:

" Năm mới vui vẻ."

Khoé môi Lục Nhất hơi câu lên, ánh mắt do men rượu mà hơi mơ hồ, hai má hơi ửng đỏ, mái tóc che đi phần chân mày rũ xuống, trông có vẻ thoải mái mà cũng có gì đó như đang trầm luân.

Suy nghĩ một lúc, Lục Nhất nhắn thêm:

" Năm mới, mong có quan hệ mới!"

Mục đích của Lục Nhất từ đầu đến cuối đối với Ngọc Vân không thay đổi. Vẫn là không buông bỏ, vẫn là muốn cô chấp nhận mình. Không biết vì sự mong muốn ấy quá lớn hay do rượu làm đầu óc không tỉnh táo mà suy nghĩ muốn cùng cô có mối quan hệ càng thêm lớn.

Có những thứ tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại chẳng thể nào chạm đến để thoả mãn lòng tham của con người. Năm mới cũng đã đến, nhưng lòng người vẫn mãi mang một tâm tình cũ, vẫn ghim chặt những vết xước ở trong quá khứ.

Lục Nhất chính là cảm thấy vừa lo sợ, vừa mong chờ. Nhưng suy cho cùng, vẫn là sợ nhiều hơn. Người con trai ấy vẻ bề ngoài cao lãnh, năng lực lại càng không kém nhưng chuyện tình cảm lại thấy mình thật hèn mọn. Anh chấp nhận là mình không thể nào quên đi Ngọc Vân suốt 6 năm trời, dù đã cố làm đủ mọi cách, vùi mình vào học tập, công việc, tụ tập ăn chơi. Nhưng cuối cùng, kết quả nhận lại vẫn là không thể chiến thắng tình yêu, không thể chiến thắng chấp niệm.

" Anh đang ở cùng gia đình à?"

Ngọc Vân cố ý đánh trống lãng. Cô cảm thấy sẽ quá vội nếu chấp nhận luôn, dù sao cũng mới chỉ gặp lại, cũng chẳng biết rõ ràng tình cảm còn sâu đậm đến mức nào.

"Không, lúc nãy có ở cùng nhưng giờ lên phòng rồi."

"Ồ."

"Không biết đến khi nào em mới cho anh cơ hội được đón giao thừa cùng."

Lục Nhất dường như không kiểm soát được câu từ của mình khi dồn dập hỏi những câu hỏi như vậy. Còn Ngọc Vân thì cảm thấy luống cuống vì chưa biết phải trả lời như thế nào.

"Anh có uống rượu không?"

Đành hỏi vậy thôi chứ giờ cô cũng không biết phải nói như thế nào cho hợp tình hợp lý hơn.

" Có uống một chút thôi."

" Vậy anh giờ là đang say rượu?"

" Có một chút."

" Thôi đi ngủ đi dành sức đến mai còn chúc năm mới."

" Nhưng anh chưa ngủ được."

Mặc dù đang trong trạng thái say nhưng Lục Nhất chẳng thể nào ngủ mà chỉ có thể nhắm hờ mắt.

" Vậy em ngủ trước."

" Người đi ngủ trước thật là tàn nhẫn mà. Được rồi, ngủ ngon!"

Tự dưng không ngủ được, đến lúc cô đi ngủ thì bảo cô tàn nhẫn. Chẳng lẽ muốn cô thức chung? Một người mệt được rồi đừng kéo theo người khác chứ!

" Lát nữa ngủ ngon."

Trước khi Lục Nhất nhắn chúc mừng năm mới, Ngọc Vân đã nhắn cùng với Điềm Điềm. Điềm Điềm khuyên cô là nên mở lòng, dù sao bây giờ cô cũng không còn non nớt như ngày xưa, mà Lục Nhất cũng trưởng thành hơn, hai người có thể bảo vệ cho nhau thì lý do gì không suy nghĩ lại.

Lúc đó, phần cảm xúc dường như đã lấn át. Chẳng lẽ sáu năm hai người vẫn nhớ về nhau, vẫn lưu giữ tình cảm mà lại vì một chút sự ngăn cản của gia đình mà lại buông tay một lần nữa.

Nói là một chút nhưng cũng không hề nhỏ. Bởi với cô thì vấn đề đó chỉ là chuyện người lớn không thích mình, còn với Lục Nhất thì lại khó xừ hơn vì đó còn là mẹ anh.

Rốt cuộc thì vẫn mắc kẹt giữa suy nghĩ ấy. Nhưng thực ra, sâu trong tiềm thức của Ngọc Vân đã và đang mong muốn được yêu trở lại.

Vì không kéo rèm kín nên ánh sáng của pháo hoa vẫn có thể lọt vào trong phòng. Nằm trên giường, nhưng ánh mắt của Ngọc Vân đã từ lâu muốn giải thoát ra bên ngoài để chiêm ngưỡng cảnh đẹp của đêm giao thừa.

Có lẽ ngoài bố cô ra thì Ngọc Vân chưa bao giờ để tâm đến một người khác giới nào nhiều như Lục Nhất. Có thể là do cô quá nhu nhược trong tình cảm, nhưng sự nhu nhược này lại giúp cô bảo vệ được người thân, bảo vệ được một chút lòng tự tôn của mình.

Suy nghĩ một hồi, Ngọc Vân cũng dần dần chìm vào giấc ngủ. Hai con người, một người thì đã say giấc, còn một người thì say men nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo. Bao nhiêu nỗi lòng cũng không thể cho đối phương biết.

Pháo hoa vẫn đang ngập trời, vẫn bay cao mamg theo niềm hạnh phúc mong chờ một năm mới an khang thịnh vượng. Còn có những người vẫn điềm đạm, xem đó như một kì nghỉ dài ngày hơn chứ cũng chẳng suy nghĩ nhiều về điều đó. Mong chờ vẫn chỉ là suy nghĩ, còn hiện thực có hay không vẫn cần đến con người.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play