Vì bão tuyết phủ kín cả núi nên tốc độ di chuyển không thể nhanh được, mất năm ngày mới ra khỏi Tín Châu. Trong năm ngày này Dương Hề không khỏi khâm phục bản thân, suốt năm ngày không tìm được thôn để xin tá túc, ban đêm không ngủ giữa rừng núi hoang vắng thì cũng là trong hang núi, bây giờ cô không dám sờ lên mặt mình bởi da mặt vừa đau vừa ngứa.
Ra khỏi Tín Châu, Chu gia tìm thôn trấn gần nhất để nghỉ ngơi, năm ngày qua đừng nói là phụ nữ trẻ em, đến đàn ông còn không chịu nổi.
Thuê một sân nhỏ ở khách điếm trong trấn, Chu Ngọc thương lượng với Ngô gia rằng bọn họ sẽ ở lại đây mấy ngày vì phụ nữ trẻ em của hai nhà không còn sức để lên đường nữa. Dương Hề ráng nén cảm giác khó chịu trên mặt để dọn dẹp cùng Chu tiểu muội, cái sân họ thuê có sáu gian phòng nên mỗi nhà ở ba gian.
Chu Ngọc đi ra ngoài một chuyến, lúc về có mang theo giấy bút và mực, đều là loại rẻ tiền nhất, hắn tính viết Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn.
Chờ Dương Hề dọn dẹp phòng ốc xong thì Chu Ngọc vẫn chưa viết xong. Nàng hỏi:
- Viết cho Vương thợ săn à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT