Hai nhà lên đường cần lừa và la cho nên đều đưa hết vào sơn động. Bọn họ chỉ ăn lương khô đơn giản rồi đi vào giấc ngủ trong mùi hương nồng nàn của chất thải lừa và la. Dương Hề thầm nghĩ trong thời khắc sống chết, sức chịu đựng của con người là không có giới hạn. Nàng nhìn tiểu muội và tiểu đệ đang ngủ nơi nặng mùi, tay nhẹ vuốt bụng, khóe miệng hiện lên ý cười dịu dàng, đứa nhỏ này thật ngoan.
Đêm nay không mấy tĩnh lặng, tiếng sói tru như gần như xa. Sau nửa đêm hầu hết mọi người đã tỉnh giấc, sợ bầy sói bao vây lại đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, bầy sói đã không thấy đâu nữa nhưng lại phát hiện dấu chân ở phía xa. Phát hiện này làm cho hai nhà lập tức căng thẳng, nhanh chóng rời khỏi sơn động lên đường. Dương Hề quan sát phía sau, mắt của Chu tiểu muội tinh tường:
- Đại ca, hình như có cái gì đang đi theo chúng ta.
Chu Ngọc cẩn thận quan sát, vẻ mặt nghiêm túc. Bầy sói đi săn cực kỳ kiên nhẫn, hiển nhiên bọn họ đã bị bầy sói rình rập. Hôm nay nếu không tìm thấy chỗ ngủ lại chắc chắc sẽ phải đối mặt với bầy sói.
Chu Ngọc lập tức hô lên với phía trước:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play