Tôi lặng người nhìn anh, thực không nghĩ rằng anh lại đồng ý với mẹ cuối tháng cùng tôi trở về nhà mình.

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên anh cùng tôi về nhà là khi chúng tôi mới từ buổi xem mắt trở về. Lúc đó tôi và anh chỉ là một đối tượng xem mắt không hơn không kém.

Lần này trở về, liệu có nên công khai bây giờ không?

Mặc dù hai đứa mới xác nhận tình cảm từ tối qua, nhưng đến giờ tôi vẫn có cảm giác như mình đang mơ vậy.

“Đình… Uyển Đình!” Trần Minh Viễn gọi tôi trong khi đang mải suy nghĩ.

Tôi thẫn thờ hả một tiếng.

Anh khẽ vuốt mái tóc của tôi, miệng hỏi: “Đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?”

Tôi xoắn lọn tóc của mình, nghĩ ngợi một lát rồi mới lên tiếng: “Em cảm thấy mình vẫn chưa thể tin được.”

Trần Minh Viễn không hiểu ý tôi, anh nghiêng đầu: “Điều gì cơ?”

“Đó là…” Tôi ngẩng đầu lên, thẹn thùng mở lời: “Thực ra chúng ta đã là đang… trong mối quan hệ yêu đương rồi… đúng không?”

Tôi không dám chắc chắn, bởi tôi đã có tình cảm với anh trong suốt nhiều năm qua, huống hồ vừa mới xác định mối quan hệ xong thì tôi và anh đã xảy ra chuyện kia rồi.

Tôi đan mười ngón tay lại với nhau, nhỏ giọng thừa nhận: “Tại vì nó diễn ra quá nhanh nên em có chút không tưởng được.”

Nói thế nào nhỉ? Bởi vì nó diễn ra quá nhanh nên tôi cảm thấy không thực cho lắm.

Nhìn ra được sự lo lắng của tôi, Trần Minh Viễn liền ôm lấy tôi, anh nắm lấy cằm nâng mặt tôi lên, ánh mắt va chạm nhau, lập tức thấy anh kiên định nói: “Cũng giống như em, anh đã thích em từ trước chứ không phải gần đây mới thích.”

“Vậy nên đừng lo lắng mối tình này nhanh đến rồi nhanh đi, anh không dễ dàng buông tay em đâu, huống hồ…” Trần Minh Viễn cong môi: “Em còn lấy đi lần đầu của anh rồi, nghĩ gì vậy? Còn không định chịu trách nhiệm với anh?”

Tuy Trần Minh Viễn không trực tiếp trả lời câu hỏi vừa rồi nhưng sau khi nói chuyện thì tôi đã hiểu ra rằng, đối với loại chuyện này anh cũng rất nghiêm túc giống như tôi vậy.

Nhìn con người lươn lẹo đang ngồi bên cạnh diễn thuyết ty tỷ những lý do “không được bỏ anh” kia, chính mình cũng cảm thấy vô cùng ảo não.

Rõ ràng tôi mới là người lo được lo mất nhất, thế nào anh lại còn lo lắng hơn cả tôi vậy?

Trần Minh Viễn còn chưa nói xong thì tôi đã bật cười, cười đến chảy cả nước mắt.

Tôi vừa cười vừa lau nước mắt, vô tình nước mắt thấm vào cổ tay áo sơ mi, sau đó tôi cũng ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh cũng thật là…”

Không phải vì buồn cười tới nỗi ôm bụng khóc rơi nước mắt, mà là vì tôi đang cảm động, cảm động vì anh cũng đang nghiêm túc chứ không hề coi đây là chuyện để vui đùa.

Rốt cuộc tôi đã tu bao nhiêu kiếp để nhận được sự may mắn trong tình yêu này đây?

Trần Minh Viễn cũng thôi “diễn thuyết” nữa, anh vòng tay qua vai tôi, khóe miệng cong lên hỏi: “Giờ còn sợ anh bỏ em nữa không?”

Tôi nhìn anh, đáp lại bằng một cái lắc đầu.

Khi nhận được đáp án của tôi anh cười còn tươi hơn nữa, sau đó còn đặt một nụ hôn lên trán tôi, rồi lại bẹo nhẹ má tôi nói: “Ngoan lắm.”

Mặt tôi ửng hồng nhìn anh, có lẽ lúc này đây chính mình cũng đang vui đến phát ngốc rồi.

Nghĩ đến chuyện tối qua, cảm giác cứ như là mơ vậy.

Nhưng ngược về dòng thời gian trước đó, tôi nhớ anh đã đến chỗ tôi và Minh Tiến khi bọn tôi đang ngồi bàn chuyện “quan trọng” với nhau.

Chuyện “quan trọng” đó… chắc chắn rồi! Chuyện giữa tôi và anh đó! Gia cảnh nhà tôi cũng bình thường nhưng nhà anh thì khác, để mọi người trong công ty biết thì họ còn coi tôi ra cái gì nữa đây…

Tôi ngồi lại đàng hoàng hỏi chuyện anh: “Mà sao tối qua anh biết em ở quán nướng mà đến vậy?”

Không hỏi anh thì chắc tôi tò mò chết mất! Đang yên đang lành tự dưng xuất hiện ở đó rồi lên cơn ghen làm gì chứ?

Trần Minh Viễn hửm một tiếng, sau đó anh bày ra dáng vẻ như đang suy nghĩ, một lát sau mới trả lời.

“Tối qua anh có cuộc hẹn với đối tác quan trọng, đối tác hẹn anh đến quán đó để bàn chuyện công việc. Ai ngờ đến lúc bàn xong rồi, đi ra thấy em với thằng nhóc kia đang ngồi ăn nướng với nhau.”

Thái độ của anh vẫn rất bình thản, tuy vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.

Tôi lại gần nghiêng người nhìn gương mặt anh tuấn kia, rõ ràng đang nổi máu ghen rồi.

“Anh ghen sao?” Tôi cười tủm tỉm chọc ghẹo hỏi.

Ai mà ngờ anh lại thành thật trả lời: “Ừ, giờ vẫn còn ghen đấy, dỗ anh đi.”

Nói thẳng ra là tôi rất bất ngờ đó, sao tôi không biết thực ra anh rất trẻ con vậy?

Tôi lại gần ôm lấy anh, vùi đầu vào trong thân thể, miệng ngọt dỗ dành: “Được rồi mà, em xin lỗi, nếu có lần sau nữa em hứa nhất định sẽ báo với anh trước.”

“Còn có lần sau?” Anh cường điệu nói.

Nhìn con người vẫn đang ngồi bĩu môi bên cạnh kia, tôi hửm hửm mấy tiếng, thậm chí còn phải làm ra biểu cảm nũng nịu dễ thương để khiến anh phải mềm lòng.

Có ai lại đi ghen với em trai của mình bao giờ không?

Gì chứ năm nay tuổi tôi mới hai mươi hai, tuổi còn trẻ thanh xuân mơn mớn, gương mặt tôi không quá xinh xắn thì cũng gọi là dễ ưa nhìn đi, thậm chí nhìn còn trẻ hơn so với tuổi một chút. Bởi ấy mà, nhìn giống đứa trẻ muốn được xin sự tha thứ lắm.

Không nằm ngoài dự đoán, tôi thành công dỗ ngọt được anh, thậm chí còn khiến anh hết dỗi nữa.

***

Vì hôm nay là thứ bảy nên tôi được nghỉ vào ngày cuối tuần, một tháng nhân viên như bọn tôi được nghỉ hai ngày thứ bảy. Còn anh thì khác, ở công ty có việc quan trọng nên buộc phải quay lại gấp.

Dù sao thì anh cũng là sếp lớn ở trong công ty, nên có lẽ định nghĩa về ngày cuối tuần cũng chẳng có đâu, đôi chân lúc nào cũng phải sẵn sàng cho việc chạy tới chạy lui ở công ty. Nghĩ mà thấy thương.

Trước khi đi anh còn cho tôi biết mật mã khóa cửa căn hộ kèm với một chìa khóa dự phòng nói: “Sau này em có thể lui tới đây bất cứ lúc nào, nhà của anh cũng là nhà của em.”

Sau đó anh còn không cho tôi cơ hội nói gì, cứ như thế mà rời đi.

Này tôi không có tham lam như thế đâu nha! Trừ khi anh cầu hôn thì tôi mới coi đây là nhà của mình được! Sao anh có thể nói trước như thế được vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nên làm gì quá đáng thì hơn, có giới hạn lại một chút, không nên coi đây là nơi mà mình thích làm gì thì làm.

Chừng nào anh cầu hôn tôi đi rồi tính.

Tôi quay lại căn bếp mà giờ mới sực nhớ ra tối qua ăn còn chưa hết đã bắt đầu “làm này nọ kia” với anh rồi.

Trần Minh Viễn anh ấy cũng cầm thú quá đi mất, tôi phải mất cả buổi sáng cơ thể mới bình phục lại hoàn toàn, không còn dáng vẻ mệt mỏi đau nhức nữa.

Nhìn đống thức ăn trên mặt bàn đã lạnh ngắt từ lâu, để lâu thế này rồi không biết có hỏng món nào chưa nữa.

Đã gần chiều rồi bụng tôi cũng hơi đói, trong lúc định đi làm lại thức ăn thì Mỹ Uyên gọi điện tới cho tôi.

Vừa mới bắt mắy, còn chưa kịp nói gì ba giọng nói ồn ào liền truyền đến bên tai.

“Lê Uyển Đình, mày lăn đến đây ngay cho tao!” Giọng của Mỹ Uyên trong điện thoại giống như đang trách cứ vậy.

Tiếp theo lần lượt là Ánh Dương và Chi Linh cũng ồn ào nói mấy câu như “đi nhanh lên đừng để bọn tao phải chờ!”

Tôi cúp máy, nhìn đống thức ăn trên bàn rồi thở dài.

Trước mắt thì dọn dẹp trước đã, sau đó thì thay quần áo rồi đi đến chỗ mấy đứa nó luôn.

Mỹ Uyên gửi cho tôi địa chỉ cụ thể, sau đó nhanh chóng bắt xe đi đến. Bước vào nhà hàng thấy Ánh Dương đang vẫy vẫy tay, tôi thấy thế liền đi tới chỗ trống rồi xuống.

Mới đặt mông xuống ghế được một hai giây thì ba đứa nó đã tụm hai tụm ba, nằng nặc bắt tôi kể về một chuyện bằng được…

Còn hỏi về chuyện gì nữa sao? Dĩ nhiên là chuyện giữa tôi và Trần Minh Viễn rồi đó!

Đúng thật là, miệng của Chi Linh truyền đến cũng nhanh thật, chưa gì đã nhốn nháo hết cả lên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play