Tôi vẫn không hết kinh ngạc mà nhìn anh, miệng không nhịn được mà hỏi: “Đừng nói... mẹ của sếp là bạn của mẹ em nhé?”

Anh ta hửm một tiếng: “Đúng, mẹ em không nói cho em biết à?” Trần Minh Viễn liếc mắt ám chỉ: “Còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi.”

Tôi bất tri bất giác nghe lời anh đi tới chỗ ngồi mà ngồi xuống, lúc này mới bình tĩnh lại, thật chưa bao giờ nghĩ đến đối tượng xem mắt đầu tiên của mình lại là anh ấy.

Nhớ lại hôm trước khi về quê, tôi gọi điện hỏi anh rằng cuối tuần này có việc gì cần tôi đi cùng không thì anh đã nói rằng không có, không lẽ vì biết rằng cuối tuần này sẽ gặp tôi nên mới nói như vậy hay sao?

Nghĩ tới việc Trần Minh Viễn cố ý nói như thế là để tôi mừng thầm trong lòng, để rồi đến tận bây giờ khi gặp nhau thì khiến cho tôi thất vọng toàn tập.

Tôi trừng mắt nhìn anh, đúng là tên vô lại, hay lắm, hóa ra đã biết cả rồi nhưng không thèm nói cho tôi biết.

“Sao sếp lại thành đối tượng xem mắt của em rồi? Nhà sếp ở gần đây sao?” Tôi dò hỏi, bởi không có lý nào lại trùng hợp như thế được.

Trần Minh Viễn thong thả uống một ly cà phê, thậm chí anh ta còn có thời gian ngắm cảnh vật bên ngoài nữa.

Tôi chỉ muốn thốt lên một câu: “Đm!”

Khoảng chừng đến một phút sau anh ta mới chịu trả lời.

“Không hẳn, nhưng quê ngoại tôi thì nằm ở đây.”

Bây giờ tôi mới hết sức chú ý đến chuyện này, nhớ lại ngày hôm trước giả làm bạn gái anh đi thăm cả họ nhà anh ta.

Tôi biết rõ gia cảnh nhà mình với nhà anh ta chênh lệch rõ rệt, vậy nên có thể gọi là không môn đăng hộ đối. Ấy vậy mà ngày hôm đó họ cũng không hỏi gì nhiều về bối cảnh nhà tôi, thậm chí còn rất vui vẻ nói chuyện với tôi nữa.

Đã vậy lại còn sắp xếp cuộc xem mắt này, có vô lý quá không chứ?

Thật sự chỉ là vì mẹ anh ta là bạn học của mẹ tôi thôi đó hả?

Hay là nhà anh không đặt nặng việc môn đăng hộ đối?

Ôi, nghĩ thôi mà thấy nhức hết cả đầu rồi.

Vì quyền lợi của bản thân dĩ nhiên tôi đã mở miệng hỏi anh những gì mình đang nghĩ, anh cũng không giấu giếm liền trả lời.

“Ban đầu bố mẹ tôi không đồng ý vì trước đó đã hẹn một buổi xem mắt với mẹ em rồi, với cả tiền sử kiếm người giả làm bạn gái đưa về ra mắt của tôi nên đã khiến họ không tin tưởng thêm được nữa, nhưng sau khi tôi nói người đó là em thì bố mẹ cũng chẳng ý kiến nữa, thậm chí còn dẫn cả họ nhà tôi đến xem mặt em.”

“Còn hôm đó không nói, chẳng qua là muốn cho em một chút bất ngờ, bởi vì mẹ tôi biết rằng em chưa biết gì về buổi xem mắt này cả.”

“Và gia đình tôi cũng không còn quan trọng môn đăng hộ đối nữa, nhà tôi giờ sống thoáng hơn xưa rồi. Bây giờ điều họ quan trọng là em không ăn hại chồng em là được.”

Cái gì mà ăn hại? Tôi đây cũng có tôn nghiêm của mình nhé!

Với lại ai là chồng tôi chứ?

Cả nhà tôi lừa tôi đã đành, giờ lại đến cả nhà anh nữa.

Công bằng ở đâu?

“Em đừng gọi tôi là sếp nữa đi, chúng ta đang ở bên ngoài không phải ở công ty, không cần phải câu nệ như vậy.” Anh nói với tôi.

Tôi cười một cách khó khăn: “Vâng, vậy ở ngoài em không gọi anh là sếp cũng được.”

Bằng một cách bất ngờ nào đó, chúng tôi dường như qua lại với nhau đàng hoàng chứ không còn là giả vờ nữa.

Chỉ trong vòng mấy ngày tôi đã bị xoay như chong chóng, nguyên nhân của mọi chuyện đều từ người đàn ông này mà ra.

Nhưng tôi cũng không dám đắc tội với anh, dù sao ông chủ vẫn sẽ trả lương năm mươi triệu hàng tháng cho tôi như anh ta đã nói, còn có hợp đồng đàng hoàng. Tôi nịnh anh ta còn không hết chứ sao dám đè đầu cưỡi cổ anh ta được cơ chứ?

Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau khoảng đâu đó một tiếng, cũng biết được một số chuyện, ví dụ như anh đã biết tôi sẽ là đối tượng xem mắt tiếp theo mà bố mẹ sắp xếp, vậy nên cũng không từ chối nữa. Và đồng thời trong thời gian đó chúng tôi cũng hiểu nhau hơn một chút thông qua một số chuyện trong quá khứ.

Tôi không biết tại sao anh lại không từ chối, vì đã chọn tôi từ trước nên khi biết được đối tượng xem mắt trùng hợp lại là tôi nên liền đồng ý đi sao?

Càng nghĩ càng thấy rối não, tôi hỏi khéo nhưng anh ta còn không chịu hé răng nửa lời.

Bọn tôi cùng nhau rời khỏi quán cà phê sau đó khoảng một tiếng, mặt trời lúc này đã lên cao hơn, ra bên ngoài rồi tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bởi tôi luôn cảm thấy rằng không khí ở trong quán cà phê rất ngột ngạt.

“Để tôi đưa em về.” Trần Minh Viễn nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã gần trưa, chủ động đưa ra lời đề nghị.

Dĩ nhiên tôi chẳng muốn đi với anh ta chút nào, tôi vẫy tay từ chối khéo: “Không cần đâu ạ, nhà em ở gần đây, đi bộ một chút là về đến nhà rồi.”

Nhưng Trần Minh Viễn nào có ý định tha cho tôi, dưới đáy mắt lộ ra ý cười: “Không được, như thế bố mẹ em đánh giá tôi đấy.”

Nói thế nào cũng không được, rốt cuộc tôi cũng đã ngồi xe anh ta.

Thật là, đã không thích tôi rồi thì để ý tới bố mẹ tôi làm gì chứ?

Vì đi xe trở về nên chỉ trong vòng năm phút sau đó chúng tôi đã về tới nhà.

Thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ ngay trước cổng, mẹ tôi liền đi ra đón, thấy anh ta thì liền vui vẻ nói: “Ôi Minh Viễn à? Lâu lắm rồi không gặp cháu, cháu vẫn khỏe chứ?”

Trần Minh Viễn hơi cúi người, lễ phép nói: “Cháu vẫn khỏe, cảm ơn cô đã quan tâm.”

Tôi đứng đó nhìn thấy anh ta cầm hai túi quà lớn trên tay, không biết từ lúc nào, tôi vậy mà không biết anh còn mua quà biếu bố mẹ tôi đó.

Mẹ tôi liền đi về phía sau lưng anh ta, đẩy tiến về phía trước: “Đã đến đây rồi thì mau vào nhà chơi một lúc đi.”

Tôi đứng chôn chân ở bên ngoài nhìn mẹ đẩy anh ta đi vào, tôi không khỏi ghen tỵ.

Mẹ à, con có phải con ruột của mẹ không vậy?

Bước vào trong tôi thấy mẹ đẩy anh ngồi xuống ghế sofa, thuận theo tự nhiên tôi cũng đi tới ngồi xuống cùng.

Nhưng mông còn chưa kịp đặt xuống thì mẹ tôi đã kêu: “Con vào bếp lấy nước ra đây rót cho cậu ấy uống đi.”

Tôi cau mày nhìn mẹ rồi lại nhìn Trần Minh Viễn, thấy anh ta đang trộm cười, thật bực mình mà! Tôi chỉ biết cắn răng đứng dậy đi rót nước.

Vì bếp gần với phòng khách nên tôi cũng loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện.

Mẹ tôi cười cười nói: “Cần gì câu nệ như thế chứ? Cháu đến nhà chúng ta chơi là vui lắm rồi, món quà lớn nhất của chúng ta là cháu sẽ làm con rể nhà này đấy.”

Nghe mẹ nói xong tôi không khỏi hoảng hốt, cái gì mà con rể chứ? Tôi rất không vừa ý đó!

Vừa vặn tầm mắt tôi nhìn thấy hai túi quà Trần Minh Viễn đưa tặng bố mẹ mình, tôi cảm thấy lòng hơi nhộn nhịp...

Nhưng khoan đã, anh ta không thích tôi thì sao phải lấy lòng bố mẹ tôi làm gì chứ? Trời đất càng nghĩ càng thấy đau cả đầu.

Tôi bê khay đựng bốn cốc nước mang ra bàn đưa cho từng người, sau đó tôi ngồi xuống.

Không thấy anh chị lẫn cháu trai đâu, tôi liền hỏi: “Nhà anh hai đi đâu rồi ạ?”

Mẹ tôi đáp: “Đi chơi rồi, sáng nay thằng bé đòi ra ngoài chơi nên anh chị con đành dẫn nó đi.” Mẹ tôi đưa ly nước cho Trần Minh Viễn, miệng cười toe toét nói: “Cháu mau uống nước đi.”

Anh nhận lấy, miệng cười đáp lại: “Vâng, cháu cảm ơn.”

Rồi lại đến bố tôi nói chuyện, bố nhắc đến tôi về chuyện ở công ty: “Nghe con bé nói nó làm ở công ty cháu, chúng ta hy vọng cháu giúp nó học hỏi, lấy thêm kinh nghiệm, vậy nên mong cháu chiếu cố cho nó một chút nhé.”

“Vâng, cháu đã biết.”

Tôi chỉ ngồi nghe nọ nghe chai xem bố mẹ với anh ta nói chuyện phiếm, miệng nhấp môi uống vài ngụm nước, thi thoảng chán quá thì ngồi lướt điện thoại.

Mặc dù không quá để ý tới nội dung cuộc trò chuyện, nhưng tôi thấy anh rất lễ phép, tôi cứ vậy mà dần có thiện cảm với anh nhiều hơn.

Nói chuyện xong cũng đã đến bữa trưa, nhà anh hai cũng đã trở về.

“Ô, hóa ra em là đối tượng xem mắt của con nhóc đó à?” Anh hai tôi hỏi với cái vẻ mặt kinh ngạc.

Tôi bĩu môi rồi đánh một cái vào lưng anh hai: “Em đã nói em hai mươi hai tuổi rồi, con nhóc cái gì chứ? Sao anh cứ coi em là trẻ con thế?”

Anh hai tôi nào đâu chịu thua? Cũng liền phản pháo cãi tôi: “Anh cũng đã nói với mày rồi, anh lớn tuổi hơn mày, tức là có quyền gọi mày là nhóc con, hiểu?”

Bởi vì anh hai nói đúng quá nên tôi không cãi được, giờ tôi chỉ biết chịu ấm ức kêu hừm một tiếng.

Tôi loáng thoáng nghe thấy chị dâu cười tủm tỉm, thôi kệ đi, dù sao tôi cũng lớn rồi, so đo chuyện này không phải rất giống trẻ con như anh hai nói thật sao?

Tôi tự nhiên liếc mắt nhìn Trần Minh Viễn, chúng tôi ánh mắt va vào nhau, nhất thời tôi có cảm giác mình đang vụng trộm nhìn người ta mà bị phát hiện, nên giờ cảm thấy hơi run người.

Chỉ là vô tình nhìn thôi mà, sao phải sợ sệt đến thế? Quang minh chính đại lên! Đó chỉ là một cái nhìn vô tình không hơn không kém!

Buổi trưa anh ở lại nhà tôi ăn, bố tôi muốn anh uống rượu cùng nhưng vì chiều nay phải lái xe nên anh không thể uống.

Cả anh hai tôi cũng vậy, thế nên nhà có hai thằng đàn ông nhưng bố tôi phải uống một mình.

Nhìn bố hơi xụ mặt xuống, tôi thấy vừa thương vừa buồn cười, là vì không có ai uống rượu cùng đây mà.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play