41

Tống Triệu Dương không chịu quay đầu, hắn sợ Từ Trạch Nhất đuổi theo, hắn bảo phu xe ngựa đi xin lỗi, lệnh cho xe nhường sang một bên.

Công chúa Vĩnh Phúc là người không chịu thiệt thòi, huống chi còn đụng chạm nàng, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Náo loạn càng lớn càng hợp tâm ý của ta.

Quả nhiên, phu xe ngựa nói: "Công tử, công chúa không tiện nói chuyện.”

Tống Triệu Dương quan sát chỗ ta, hỏi: "Nàng sẽ trốn hả?”

“Sẽ không, bởi vì ta không muốn cho bất cứ ai biết ta và ngươi có hôn ước.”

“Từ Trạch Nhất vừa nói nàng thông minh, đúng vậy. Ngàn vạn lần đừng gây chuyện cho ta." Hắn nói xong liền xuống xe ngựa.

Ta cẩn thận vén rèm xe lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy Triệu Tử Phong cưỡi tuấn mã, lập tức làm cho lòng ta trở nên linh hoạt, nghĩ tới nghĩ lui nên thoát thân như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui bèn sờ hoa trên đầu.

Từ sau khi Từ Trạch Nhất tặng ta một đầu toàn hoa, Thanh Ca luôn giúp ta cài hai ba đóa, hôm nay vừa hay có tác dụng.

Trước tiên xác định Tống Triệu Dương không ở bên này, sau đó ném hoa trên đầu Triệu Tử Phong, ở giữa mặt y, y hoảng hốt ngẩn ra.

Đầu tiên y nhìn xuống đất, sau đó ngước mắt tìm người, phát hiện ra ta.

Ta ra hiệu cho y. Đại ý là: Đến hẻm nhỏ đó chờ ta, một hồi ta lén xuống xe ngựa cưỡi ngựa của y trở về Hầu phủ.

Nhưng, ta đã đánh giá cao bản thân mình cũng đánh giá cao y, mấy động tác đó không đủ để nói rõ ràng chuyện quan trọng phức tạp như vậy.

Y lại hét lên với Tống Triệu Dương: "Ngươi... Ngươi rất khả nghi, có phải ngươi buôn hoa bán liễu không?"

“Vị quan gia này có ý gì?" Tống Triệu Dương hỏi.

"Nữ tử trong xe là ai?"

Ta thở dài, quả thật không có chút ăn ý nào với Triệu Tử Phong, lần này không biết kết thúc như thế nào.

Chi bằng ta tự mình rộng lượng một chút, che mặt xuống xe ngựa hành lễ: "Dân nữ tham kiến công chúa.”

Có lẽ là Tống Triệu Dương không ngờ ta dám xuống xe ngựa, vội vàng nói: "Thân thể nàng bị bệnh, nên mới sốt ruột ra khỏi thành.”

Công chúa quan sát chỗ ta, nói: "Nghe giọng nói có chút quen tai.”

"Dân nữ tội đáng c..hết vạn lần, dân nữ không nên mạo phạm công chúa, xin công chúa thả hắn rời đi, dân nữ nguyện ý cùng công chúa trở về lĩnh phạt." Ta cố ý nhiều lời, để cho nàng nhận ra.

“Công chúa, việc này không liên quan đến nàng." Tống Triệu Dương cướp lời.

Ta đưa mắt nhìn Triệu Tử Phong, nhưng hắn không có chút phản ứng nào. Haizz, phải dựa vào chính mình thôi.

“Công chúa, dân nữ có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Ngươi lên đây nói." Công chúa hạ lệnh.

Ta xách váy lên xe ngựa, nhỏ giọng nói với nàng: "Ta là Sương Ninh Nguyệt, nhờ công chúa mang ta về phủ công chúa, người này là muốn bắt cóc dân nữ."

Nàng quan sát chỗ ta, mỉm cười nói: "Ta lại thấy hắn lại che chở ngươi khắp nơi.”

Tống Triệu Dương nhìn về phía ta, tựa như đoán được cái gì, hắn sải bước tiến lên, bẩm báo với công chúa: "Xin công chúa tha thứ, nàng là thê tử chưa qua cửa của ta, ta muốn dẫn nàng trở về thành thân, không muốn mạo phạm công chúa, thật sự là ngoài ý muốn.”

Ánh mắt công chúa trừng lớn như chuông đồng, nhìn về phía ta.

Ta hít một hơi, nói: "Để dân nữ từ từ giải thích với công chúa.”

“Tống Triệu Dương, ngươi giao người ra đây.”

Là giọng của Từ Trạch Nhất, ta lập tức nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hắn mới cảm thấy an tâm, nghĩ Tống Triệu Dương dù có lý như thế nào cũng không vây được ta.

Vốn tưởng rằng, lúc này ta có thể cùng Từ Trạch Nhất trở về, không ngờ công chúa lại mang ta đi.

Nàng nói có chuyện muốn hỏi ta.

42

Phủ công chúa trà chiều rất phong phú, nhưng không liên quan đến ta, ta cùng tỳ nữ đứng bên cạnh hầu hạ, tuy rằng chỉ sai ta đưa đĩa trái cây.

Ta hết sức lấy lòng, bày đĩa nhẹ một chút.

Hạ nhân thỉnh thoảng đến báo, nói rằng Từ Trạch Nhất ở ngoài phủ chờ triệu kiến.

Công chúa Vĩnh Phúc hờ hững, cũng không hỏi ta một câu, gọi một gánh hát đến, vừa nghe vừa dần dần ngủ thiếp đi.

Cho đến bữa tối mới tỉnh lại, lười nhác nhìn ta một cái, có vẻ muốn đứng dậy.

Ta vội đi tới đỡ nàng, lại thấy nàng không cảm kích, nói: "Ngươi là khách quý của Hầu gia, sao có thể bảo ngươi làm chuyện như vậy, người đâu.”

Lập tức có mấy người hầu vào nhà thay nàng rửa mặt chải đầu.

“Ngươi đã có hôn ước, vì sao lại ở phủ Hầu gia." Nàng hỏi.

“Không phải dân nữ tình nguyện.”

“Ngươi thật to gan, mệnh lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối có thể dễ dàng cãi lại sao.”

“Vì sao không thể tự mình làm chủ.”

Nàng nở nụ cười, nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy, nhưng bất lực, ra khỏi phủ công chúa phải đi thực hiện hôn ước.”

“Trên đầu phụ mẫu còn có một vùng trời.”

“Vùng trời nào?”

“Vùng trời này của công chúa, tự nhiên có thể giúp dân nữ, dân nữ vô cùng cảm kích." Ta nói xong liền thi lễ.

“Bổn công chúa không phải trời, nhưng bổn công chúa có một cách, nếu ngươi nguyện ý làm trắc phi của Thái tử, việc này có thể như mong muốn.”

“Dân nữ không xứng Thái tử, trái tim dân nữ ở chỗ Hầu gia.”

"Ta nghe Từ quý phi đề cập, Từ Trạch Nhất và cô nương Đường phủ chỉ phúc vi hôn (Hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ), ngươi như này tính là gì, đã phá hủy hôn ước của mình, còn muốn phá hủy hôn ước của người khác?"

“Hầu gia cũng không tình nguyện.”

Công chúa cười ha hả, nói: "Sương Ninh Nguyệt, ta ngược lại có chút kính nể ngươi. Nói dễ nghe, ngươi đây là tùy tâm mà làm, tự mình làm chủ. Nói không dễ nghe, thì chính là không tuân lễ giáo, không giữ đức hạnh, tùy hứng làm bậy.”

“Công chúa, dân nữ cũng chỉ là da mặt dày một chút mà thôi." Ta tránh nặng tìm nhẹ, cũng không muốn ôm danh hiệu này.

Nàng tựa như đang suy nghĩ, hồi lâu mới hỏi: "Vậy ngươi nói xem, nguyện ý dùng cái gì để trao đổi đây?"

Ta cũng không ngờ, tự nhận là trên người cũng không đáng giá lắm, nói: "Công chúa muốn cái gì?"

Nàng cười không đáp, chỉ dặn dò người bên cạnh: "Đi truyền Hầu gia vào phủ, bổn công chúa muốn gặp hắn.”

Hạ nhân trả lời rồi đi.

Không bao lâu sau, Từ Trạch Nhất nhẹ nhàng đi tới, hắn liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cung kính thở dài: "Vi thần tham kiến công chúa.”

Bổn công chúa vừa đáp ứng thỉnh cầu giúp Sương Ninh Nguyệt, nàng nói muốn hủy hôn.

Trong lòng ta vừa cao hứng lại vừa thấp thỏm.

Công chúa nhìn ta, hỏi lại: "Thật sự muốn hủy, vừa không giữ hôn ước, cũng không làm trắc phi của Thái tử?"

“Vâng." Ta nghiêm túc trả lời.

Từ Trạch Nhất cũng thi lễ: "Đa tạ công chúa.”

“Tốt, nhưng bổn công chúa muốn lấy một món đồ từ Hầu gia, có đồng ý không?”

“Vi thần nguyện ý.”

Ta có chút sốt ruột: "Công chúa muốn Hầu gia đáp ứng cái gì, đây là chuyện của dân nữ, nên do dân nữ gánh vác.

Công chúa không giải thích với ta, chỉ bảo người đưa ta ra khỏi phủ, để lại Từ Trạch Nhất nói chuyện.

Điều này làm ta rất lo lắng, sợ công chúa muốn làm khó hắn, ngồi trong xe ngựa cũng không yên ổn, chỉ đứng ở cửa chờ.

Thời gian khoảng một chén trà, cuối cùng cũng thấy hắn sải bước đi ra, nhìn sắc mặt này không tính là quá xấu, nghênh đón hỏi: "Công chúa đã nói gì với ngài?"

“Sao nàng không ở trong xe ngựa chờ, đứng không mệt sao?”

Ta cũng không dám ở chỗ này nói lời trong lòng, sau khi lên xe ngựa mới nói: "Hầu gia, ngài cũng không thể làm phò mã, nếu không hôn ước này của ta sẽ bị hủy vô ích.”

“Như thế nào, nếu ta làm phò mã, nàng sẽ không muốn hủy hôn sao?”

“Không phải ý như vậy, ta chính là muốn ở bên cạnh Hầu gia." Ta sốt ruột giải thích, sợ hắn lại lo lắng.

“Nàng bỏ thuốc Tống Triệu Dương thì thôi đi, ngay cả ta cũng lừa gạt.”

“Ta sợ ngài khó xử, dù sao ngài và hắn là bạn tốt, nhỡ ngài mềm lòng, chẳng phải là không tốt sao, chi bằng ngài cũng không biết, sau này cũng có thể gặp lại, ta đã làm hết tâm sức.”

Hắn không nói nữa, lệnh hồi phủ.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, mưa tí tách rơi trên nóc xe, truyền vào tai, gõ vào trái tim, khiến ta đau khổ, chỉ nghi ngờ công chúa đã nói gì đó với hắn.

43

Đến quý phủ thì mưa tạnh.

Thanh Ca chờ ta ở cửa viện, thấy ta trở về liền tiến lên đón: "Cô nương, làm muội lo lắng muốn c..hết.”

“Ta đây không phải đã trở về rồi sao.”

“Tống Triệu Dương còn ở trong phủ, trước mắt rốt cuộc thế nào?”

“Hắn ở thì kệ hắn, dù sao hôn ước cũng không tính.”

Thanh Ca vừa mừng vừa sợ, thiếu chút nữa đập bàn, hỏi: "Lại có chuyện tốt như vậy, làm như thế nào được như vậy, muội vốn còn ảo não kế sách thất bại.”

Là ta cầu xin công chúa hỗ trợ.

Thanh Ca từ từ tỉnh táo lại, sau khi cân nhắc nói: "Vì sao Công chúa phải giúp cô nương, công chúa không thân quen với cô nương, thậm chí còn không quá vui vẻ.”

“Nàng làm giao dịch với Hầu gia." Ta lo lắng.

"Giao dịch kiểu gì?"

Hắn không nói, nói ta sau này sẽ biết.

Thanh Ca gật đầu, bưng chậu rửa tay tới cho ta: "Cô nương rửa tay trước đi, rửa sạch rồi ăn cơm.”

Thức ăn hôm nay phong phú, nói là Hầu gia cố ý lệnh cho phòng bếp làm thêm đồ ăn, có Đường Hiểu Uyển tới dùng bữa cùng ta, cùng ta nói không ít lời thân mật.

Dùng được một nửa thì thấy gã sai vặt tới: "Cô nương, Hầu gia bảo để Thanh Ca qua hỗ trợ dọn dẹp.

“Dọn dẹp cái gì?" Ta nghi hoặc, gắp thức ăn bỏ vào miệng.

Chuyện của Hầu gia, ta cũng không dám hỏi kỹ.

“Vậy muội đi đi." Ta ra hiệu cho Thanh Ca đi qua.

Đường Hiểu Uyển đã buông đũa xuống, nói: "Ta ăn no rồi, ngươi từ từ dùng.”

“Ngươi ăn ít như vậy, ăn nhiều một chút sẽ không béo, ăn thêm chén canh." Ta đặt chén canh nhỏ tới trước mặt nàng.

Nàng không từ chối, còn nói: "Ngươi mới nói Triệu Tử Phong ngu ngốc, ta cảm thấy rất đúng. Nếu không phải y, không có chuyện công chúa triệu kiến Hầu gia, chẳng phải là bớt phiền toái.”

“Cũng coi như trong cái rủi có cái may, tốt xấu gì hôn ước cũng được giải trừ.”

“Ta sợ y làm hỏng việc, ngày thường bảo y cẩn thận một chút cũng không coi ra gì, chỉ làm cho người ta đau đầu thôi." Đường Hiểu Uyển ghét bỏ.

Ta chỉ cười với nàng, lời này rõ ràng có giọng điệu của lão phu thê (vợ chồng già), hỏi nàng: "Nghe nói mẫu thân ngươi muốn tới quý phủ?"

“Người nói muốn đến xem.”

“Triệu Tử Phong có muốn cùng đi gặp không?”

Nàng có chút thẹn thùng, lại nói thật với ta: "Hôm trước y thăng chức Hộ bộ thượng thư, mẫu thân liền nói đến xem một chút.”

Ta mừng cho nàng ấy.

Nàng còn nói: "Khi đó Triệu Tử Phong không có tiền đồ gì, phụ mẫu ta dù thế nào cũng không chịu đồng ý, nhất định muốn ta gả cho Hầu phủ. Bọn họ là huynh đệ, ta không gả được cho y, thà rằng vào cung.”

Ta càng ngày càng thích nàng, là một nữ tử ngoài nhu trong cương.

Ngoài phòng, Từ Trạch Nhất vừa tới, hắn hỏi: "Dùng bữa tối tốt xong chưa?”

Ta dùng khăn lụa lau miệng, nói: "Vừa ăn xong, Hầu gia có gì dặn dò?”

“Các nàng ai muốn đi cùng ta?”

Đường Hiểu Uyển không nói lời nào, coi như không nghe thấy.

Ta đương nhiên phải đồng ý, đi tới trước mặt hắn: "Ta đi cùng ngài, cũng không ai nguyện ý đi cùng ngài.”

Hắn nở nụ cười, xoay người dẫn đường ở phía trước, ta giẫm từng bước nhỏ đi theo phía sau.

Mặt trăng trong vắt, kéo bóng ta và bóng hắn thật dài, khi thì chồng lên nhau, khi thì tách ra.

Hắn ở phía trước đi chậm lại, ta cũng theo đó mà chậm lại.

Cũng không biết từ khi nào, đã thích đi theo phía sau hắn, giống như như vậy có cảm giác được bảo vệ.

Càng đi càng cảm thấy nơi này nhìn quen mắt, lại đi tới bên hồ, mặt hồ lung linh, không có bóng trăng, chỉ có những chiếc đèn hoa sen bồng bềnh tỏa sáng dưới ánh nến, bồng bềnh và ấm áp..

"Sao hôm nay lại thắp đèn?" Ta hỏi.

Hắn đưa ta đến đình nghỉ mát bên hồ, nói: "Nơi này tổng cộng có chín trăm chín mươi chín ngọn nến, mỗi một ngọn nến đều có thể ước một nguyện vọng, tất cả đều là tặng cho nàng.”

“Cần gì chín trăm chín mươi chín cái nhiều như vậy, chỉ cần một cái là được.”

Hắn nhìn về phía ta, đôi mắt như ánh nến chớp động, dịu dàng không chút che giấu, hỏi: "Là nguyện vọng gì?"

44

“Chỉ cần ở bên cạnh Hầu gia." Ta trịnh trọng nói cho hắn biết, lại hỏi: "Ngài sẽ hoàn thành nguyện vọng này của ta sao?”

“Ta không còn là Hầu gia nữa." Hắn thản nhiên nói cho ta biết.

Ban đầu ta nghi hoặc, sau đó lại thoải mái: "Đây là cái giá mà công chúa muốn ngài phải trả?"

“Nàng còn khăng khăng muốn nguyện vọng vừa rồi sao?”

Lời này làm cho ta bật cười, còn tưởng rằng là cái gì ghê gớm, hoá ra chỉ là một cái hư danh, nói: "Cái này có cái gì ghê gớm, ta không quan tâm, chẳng lẽ ngài quan tâm?”

“Ta không quan tâm.”

“Đã như thế, ngài mau đáp ứng ta.”

Hắn tiến lại gần ta hai bước, đến nỗi lông mi của hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, còn đẹp hơn cả hoa mẫu đơn, bởi vậy khiến ta nhớ tới chuyện này, hỏi: "Những bông hoa mẫu đơn đó đâu rồi?"

“Ở chỗ Triệu Tử Phong, chăm rất khá.”

“Thật đáng tiếc, y cũng đừng lãng phí.”

“Nàng rốt cuộc là nhớ tới mẫu đơn, hay là nhớ tới Triệu Tử Phong?”

“Đương nhiên là mẫu đơn, ta nhớ y làm gì, chỉ muốn ngài nhanh nói cho ta biết tâm ý của ngài thôi.”

“Nàng thông minh như vậy, còn có thể không biết ta đã đầu hàng từ lâu rồi.”

“Từ khi nào?”

“Lúc nàng đánh con rắn nhỏ.”

Trong lòng ta vui sướng, ngoài miệng ra vẻ oán trách: "Vậy còn luôn đuổi ta đi.”

Sắc mặt hắn khẽ biến, hỏi ta: "Có phải nàng thật sự sợ rắn hay không?"

Ta không ngốc, cần gì phải nói cái này, liền nhìn hắn chằm chằm, còn khen hắn tuấn mỹ, khiến hắn thẹn thùng, hoàn toàn quên chuyện rắn.

“Ngày mai, chúng ta rời khỏi nơi này." Hắn nói rất nhỏ giọng.

“Đây là, muốn bỏ trốn sao?”

“Nàng có sợ hay không?”

Ta lại không sợ, nghĩ hẳn là người lớn đang trách ta, hắn lại nói không thông, rốt cuộc chuyện này vì ta mà bắt đầu, hỏi: "Muốn đi đâu, chỉ có hai người chúng ta sao?"

“Nàng còn muốn mang theo ai nữa?" Hắn nhíu mày.

"Không phải lời này, là việc này tới đột ngột, có phải có quan hệ với công chúa không?" Ta cân nhắc trên người hắn còn có chức quan, làm sao có thể dễ dàng rời khỏi kinh thành.

“Tính tình công chúa không dễ cân nhắc, có thể đổi ý bất cứ lúc nào. Đi xa một chút tránh được một chút, để cho nàng khỏi nổi tâm tư khác.”

“Công chúa muốn dùng hoàng quyền áp chế chúng ta, không cho phép chúng ta ở bên nhau sao.”

“Ta cũng không rõ.”

“Nếu công chúa thật sự muốn cản trở, vậy người lớn sẽ như thế nào, nàng sẽ gây rắc rối chứ?”

“Cũng không, nàng ấy cũng không đến mức tùy hứng như thế, huống chi trong phủ ta cũng có quân công, sẽ không tùy ý phạm tội. Mặt khác, nơi này nhiều người thị phi, chúng ta đi ra ngoài sống riêng chưa hẳn là không tốt.”

Ta cảm thấy có lý, tự lập môn hộ linh hoạt một chút, sẽ không lo không có bạc để sống, đợi mọi người bỏ qua rồi trở về, lập tức đồng ý: "Tốt lắm, đều nghe lời ngài.”

Hắn cười rạng rỡ, cao hứng chưa từng có, thậm chí còn ôm ta vào trong lòng, mũi ngửi được mùi thơm thoang thoảng, ta hít thật sâu, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Sau khi trở về, thấy Thanh Ca đang thu dọn quần áo, sắc mặt không tốt lắm, như là vừa mới khóc, ta hỏi: "Thanh Ca, có phải muội vừa trộm khóc không?"

“Không có." Nàng lắc đầu.

Ta đi qua nắm bả vai nàng, buộc nàng nhìn ta, khóc đến đáng thương, hỏi: "Muội đây là làm sao vậy, ngay cả ta cũng không thể nói sao?"

“Cô nương... " Nàng ngước mắt nhìn ta, nói không nên lời, chỉ lo rơi nước mắt.

“Ai nha, muội thật sự làm ta lo muốn c..hết, rốt cuộc đang khóc cái gì.”

Nàng lau nước mắt, nói: "Một cô nương quan gia đang yên đang lành, lại muốn bỏ trốn, chẳng phải là khiến người ta không đành lòng sao.”

Ta lơ đễnh, cười nói: "Muội nhìn muội xem, lúc trước không phải là muội trông ngóng hắn cùng ta bỏ trốn sao.”

“Không giống, lúc trước chỉ là nói đùa thôi.”

“Ta bây giờ chỉ muốn hắn, lại không muốn người khác.”

“Đây không phải tính cách của cô nương...”

“Tính cách sẽ thay đổi mà. Huống chi, đi ra ngoài sống riêng cũng có thể không gọi là bỏ trốn.”

“Vì là mọi người trong nhà không đồng tình nên mới dùng từ này." Nàng oan uổng nhìn ta, lại vội vàng thu dọn đồ đạc, con ta đi ngủ sớm nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng liền cùng Từ Trạch Nhất lên xe ngựa.

Đây là xe ngựa rộng rãi thoải mái, không phải chiếc ta ngồi lúc tới đây, không chỉ có trang phục hoa lệ, cũng cực kỳ thực dụng, có bàn nhỏ, tủ nhỏ, còn lót thảm dày mềm.

Xe ngựa đi qua đường phố phồn hoa, lại ra khỏi thành, ta càng ngày càng buồn ngủ, buồn ngủ đến không trụ được.

Từ Trạch Nhất vừa tới ôm lấy ta, nói: "Ninh Nguyệt, ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ sẽ quên ta.”

45

Ta cũng không biết ngủ tới khi nào, tỉnh lại chỉ có Thanh Ca làm bạn với ta, không thấy bóng dáng Từ Trạch Nhất, không khỏi kinh ngạc: "Hầu gia đâu?"

Thanh Ca lộ vẻ khiếp đảm, nói: "Hầu gia trở về.”

“Trở về?" Ta nhất thời ngây dại, hỏi lại: "Trở về nơi nào?”

“Trở về kinh thành.”

Sự tức giận xông lên, nhớ ngày thường hắn khinh thường người ta âm mưu quỷ kế, hôm nay lại dùng ở trên người ta, không khỏi tràn đầy oán hận, lại cảm thấy kỳ quặc, vì sao phải đi vòng một vòng gạt ta như vậy, ta nhào tới cửa sổ vén rèm nhìn, bên ngoài xe đúng là Tống Triệu Dương, y cưỡi tuấn mã bảo vệ xe, ta quay đầu lại chỉ trích Thanh Ca: "Muội... Muội dám phản ta, nói thật đi, nếu không ta không tha cho muội.”

“Ninh Nguyệt, Hầu gia đã hồi phủ, ta phụ trách mang ngươi về nhà.” Lời nói của người ngoài xe không trấn an được ta, mà làm cho ta càng ngày càng tức.

Y còn nói: "Chuyện hôn ước, ta tạm thời không đề cập tới, sau khi trở về nói rõ ràng với phụ thân ngươi, sau này ngươi xem ta đối xử với ngươi như thế nào, đợi đến khi ngươi cam tâm tình nguyện thì nhắc lại là được.”

“Không được." Ta cự tuyệt, kéo Thanh Ca đến bên cạnh, hỏi: "Muội nói mau, nói thật đi, Từ Trạch Nhất có ý gì.”

Thanh Ca khóc lên, lấy ra một đạo thánh chỉ đưa cho ta.

Ta mở ra nhìn, nhất thời giật mình.

Bệ hạ phong ta làm công chúa, ba ngày sau đưa ta đi hòa thân.

Ta tức giận ném thánh chỉ lên xe, lại giơ tay muốn đi đánh Thanh Ca, nhưng chỉ khẽ đẩy nàng một cái, khiển trách: "Nha đầu thối, ngươi rốt cuộc là nha đầu của ai, lại theo Từ Trạch Nhất lừa gạt ta!"

“Cô nương, đây là hoàng quyền, chúng ta không thể trêu vào, kháng chỉ sẽ bị xử tử cả nhà.”

Chẳng lẽ bây giờ ta chạy trốn không phải là kháng chỉ, không phải rơi đầu, không phải liên lụy tới quý phủ sao?”

Thanh Ca nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Hầu gia dùng đầu của ngài ấy đổi lấy tự do của cô nương, sau này không vào kinh nữa là được.”

Ta kinh hãi, trong lòng vừa chua vừa đau, ánh mắt mơ hồ, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống, ta đưa tay lau, mặt ướt sũng, hét to: "Dừng xe.”

Xe ngựa không dừng lại, vẫn đi về phía trước.

“Cô nương, chúng ta đi ra ngoài đã hơn nửa ngày, giờ quay lại cũng đã muộn, người thấy Hầu gia sẽ sợ." Thanh Ca không ngừng lại rơi lệ.

“Thường ngày có rất nhiều chuyện quỷ quái, bây giờ chỉ biết khóc, khóc cái gì." Cơn tức trong ngực ta càng lúc càng lớn.

“Khóc vì Hầu gia là một người tốt, chỉ là cùng cô nương hữu duyên vô phận. Khóc Hầu gia uổng phí khí lực.”

Ta đẩy nàng ấy ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhanh: "Dừng xe, nếu không dừng xe ta sẽ nhảy xuống.”

Tống Triệu Dương không thể không ra lệnh dừng lại, nói: "Ta dẫn ngươi đi mẫu quốc của ta, ta là hoàng tử nơi đó, ban đầu vì bảo vệ ta chu toàn nên mới không thể bại lộ thân phận, hiện giờ vị trí Thái tử còn trống, ngươi theo ta đi qua đó, ta bảo vệ ngươi cả đời không phải lo.”

“Ta cùng ngươi có quan hệ gì, không đáng để ngươi tới bảo vệ ta.”

“Sương Ninh Nguyệt, ngươi đừng phụ lòng Từ Trạch Nhất, để ngài ấy phí công.”

Ta xách váy đi xuống xe ngựa, mới thấy phía sau còn có một đội người đang hộ tống, tùy ý chọn một người, bảo hắn xuống ngựa.

Tống Triệu Dương vẫn lải nhải: "Ta có thể cho ngươi thứ ngài ấy không có, ngươi quên ngài ấy không được sao.”

Ta mặc kệ hắn, xoay người lên ngựa, kéo dây cương quay đầu, hung hăng kẹp bụng ngựa một cái, chạy như bay về kinh thành.

Mặc dù Từ Trạch Nhất thật sự không còn mạng, ta cũng phải nhặt xác cho hắn.

46

Phong cảnh dọc đường đều không lọt vào mắt ta, ta toàn tâm toàn ý lo lắng cho an nguy của Từ Trạch Nhất.

Có lẽ, lúc trước ta chỉ muốn tìm một lang quân tốt như ý, cân nhắc thiệt hơn chọn nam tử khiến người ta cực kỳ hâm mộ kia, nhưng giờ ta đã biết chân tình đáng quý. Gặp không được thì thôi, nếu đã gặp được, ta làm sao có thể phụ lòng.

Ngựa dường như hiểu được lòng ta, càng chạy càng nhanh, một hơi chạy tới cửa cung.

Ta chờ thông truyền, sau đó được đại thái giám trong cung dẫn tới thượng thư phòng, hắn nhìn ta cười, nói: "Cô nương, trâm châu của ngươi lệch rồi.”

“Đa tạ công công nhắc nhở." Ta vội vàng vuốt trâm sửa váy.

Vốn còn đang lo lắng cho tính mạng của Từ Trạch Nhất, đã thấy hắn đang quỳ ở thượng thư phòng, không khỏi ổn định tâm tư, còn sống ở đây là tốt rồi, không phụ ta điên cuồng giục ngựa.

Hắn thấy ta thì kinh ngạc, còn tức giận, nhìn chằm chằm ta quỳ xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Nàng còn muốn trở về làm gì.”

Ta không để ý tới hắn, chỉ nói: "Dân nữ Sương Ninh Nguyệt tham kiến bệ hạ, tham kiến công chúa.”

Công chúa Vĩnh Phúc bước tới hai bước, mặt nàng mang theo nụ cười không rõ thâm ý, nói: "Từ Trạch Nhất nói ngươi đã ra khỏi thành.”

“Dân nữ chỉ ra khỏi thành để bái lạy cố hương, để cáo ân dưỡng dục của thân nhân trong nhà, ta là con dân của quốc gia, theo lý nên vì quốc gia mà lo lắng, nguyện ý đi hòa thân.”

Từ Trạch Nhất vội vàng cướp lời: "Bệ hạ...”

“Nàng đã đồng ý, vì sao ngươi không chịu?" Công chúa lạnh lùng.

“Nơi đó quá khổ, ta không muốn để cho nàng chịu khổ.”

“Là vương phi, không khổ.”

Ta ra hiệu cho Từ Trạch Nhất đừng phản kháng nữa, nói với hắn: "Đa tạ Hầu gia quan tâm, ý ta đã quyết.”

"Nàng biết đó là chỗ nào sao, những người đó rất dã man, đối với nữ nhân luôn luôn không đánh thì mắng, không thật lòng đối đãi người ta, nàng lại rất kiêu ngạo, làm sao chịu được." Ánh mắt hắn rất sốt ruột.

Hòa thân tự nhiên không phải chuyện tốt, ai nguyện ý xa xứ, huống chi nơi đó quanh năm tuyết rơi, không thể so với nơi này an nhàn giàu có và đông đúc, nhưng những thứ này đều không quan trọng bằng mạng của hắn.

“Dùng mạng của ngài đổi lấy an nguy, ta không đành lòng, ta muốn ngài sống thật tốt, tương lai tìm một nữ tử tương xứng bạch đầu giai lão.”

"Ta không cần nàng sắp xếp."

:Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, ngài làm bệ hạ khó xử chính là không nên, huống chi có thể vì nước hy sinh thân mình cũng là vinh quang." Ta quay đầu nhìn về phía trước, không nhìn vào ánh mắt của hắn, sợ mình không thể cố gắng giả bộ lạnh nhạt.

“Đã như thế, ta đi cùng nàng, nhìn nàng, trông coi nàng.”

“Nào có chuyện như vậy." Ta giật mình, không khỏi lại nhìn hắn, cảm thấy trong ánh mắt hắn mang theo tính toán, giống như đang nói hắn sẽ nghĩ cách chạy trốn.

Nhớ ngày thường hắn luôn nói ta quỷ kế đa đoan, có thể thấy được hắn cũng học được rồi.

“Hai người các ngươi thật sự là đủ rồi, buồn nôn quá sắp nghe không nổi nữa." Công chúa đột nhiên thay đổi khẩu khí, vẻ mặt oán trách, lại nhìn về phía mặt ta, nói: "Sương Ninh Nguyệt, ngươi mau dẫn hắn đi đi, bớt ở chỗ này giành ánh đèn sân khấu đi.”

Ta sửng sốt, không hiểu.

Bệ hạ cũng sải bước tới, mỉm cười nói: "Ta lúc nào cần một nữ tử yếu đuối đi hòa thân, chẳng lẽ đánh không lại đám người dã man kia sao, chẳng qua là ý tứ của công chúa, nhất định phải nhìn trái tim hai người một lần.

Mặt Từ Trạch Nhất đỏ bừng, không ngờ hắn lại bị trêu đùa.

Lại thấy Triệu Tử Phong từ trong phòng thượng thư phòng đi ra, nói với ta: "Muốn trách thì trách Từ Trạch Nhất, thanh cao, kiêu ngạo, từ lâu đã muốn nhìn xem hắn ngã lúc nào. Ngày xưa chỉ có hắn đùa cợt chúng ta, bây giờ chính mình cũng như vậy, nói như thế nào đây?"

“Xem ra, ngã rất thảm, rất hả giận." Công chúa hừ một tiếng.

Bệ hạ cũng cười theo: "Trăm triệu lần không ngờ, Từ ái khanh cũng xử trí theo cảm tính, một nữ nhân thật sự hàng phục được ngươi.”

"Thời gian trước còn nói không có nữ nhân cũng có thể sống, nam nhân khắp thiên hạ đều không thể rời khỏi một nữ nhân, nhưng hắn sẽ không." Triệu Tử Phong càng nói càng hăng hái.

Công chúa lại nói tiếp: "Lúc này cũng sắp phải c..hết rồi.”

Ta và Từ Trạch Nhất đều xấu hổ bị người ta lột sạch, cúi đầu không dám cãi lại.

Công chúa tiếp tục nói xấu hắn: "Nhìn ngươi xem, thường ngày có bao nhiêu lợi hại, chỉ nói ta xử trí theo cảm tính, Triệu Tử Phong vì một nữ nhân mà không có tiền đồ, bây giờ đến phiên ngươi, thành cái gì rồi.”

Từ Trạch Nhất lầm bầm: "Ta rất vui.”

“Đi mau đi, hôm nay chúng ta cũng nói ra được rồi." Công chúa đuổi người đi.

Ta và Từ Trạch Nhất cùng nhau cáo lui, rất ăn ý không nói lời nào ra khỏi hoàng cung, để không ai nghe chúng ta nói, lại chạy tới mua vui cho người khác.

Cho đến khi rời khỏi cửa cung, mới thấy Từ Trạch Nhất áy náy nói: "Là ta liên lụy tới nàng.”

“Không sao, ta rất vui vẻ.”

“Vui vẻ cái gì?”

“Vui vẻ vì cái gì cũng không thay đổi, nhưng lại đều thay đổi.”

Hắn cười khẽ, dẫn ta qua đầu kia xe ngựa, đỡ ta đi lên, lại tự mình đứng ở phía dưới.

Ta không hiểu, hỏi hắn: "Sao ngài không lên?”

"Ta nên ngồi ở đâu?"

Ta lập tức phản ứng lại, nhớ tới lần đầu gặp hắn, ném hắn ở phía sau xe ngựa, nói cái gì nam nữ không được ngồi cũng nhau, ta kéo ống tay áo hắn, hỏi: "Có phải ngài còn nghi ngờ ta không?"

“Đương nhiên không phải, mà là ta và nàng lần này cùng ngồi xe ngựa, ta từ nay về sau sẽ không buông tay, cũng không cho nàng đổi ý.”

“Ta tuyệt đối không thể hối hận, Đường tỷ tỷ tỷ còn trông cậy ta để có thể cùng Triệu Tử Phong bái đường thành thân." Lúc này ta lại xấu hổ, kéo hắn lên, nhưng vẫn không buông tay hắn ra, nắm chắc, là một loại cảm giác vững vàng kiên định.

Hắn không giãy ra, nâng lên đặt ở ngực, chỉ cười với ta, nói: "Ngày mai liền gửi thư đến quý phủ của nàng, chọn ngày tốt gần nhất thành thân, dù sao cũng là thú thê, người trong phủ phải vất vả hai ngày, đón Hầu phu nhân quan trọng hơn."

“Muốn gấp như vậy sao?" chỉ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng tự nhiên vui vẻ.

“Nàng không vội sao? " Hắn hỏi, có chút mất mát.

Ta không nhịn được cười ra tiếng.

Hắn lại hỏi: "Vậy nàng, định khi nào thì gả cho ta?”

“Ta gấp, gấp vô cùng, ước gì tối nay gả luôn.”

Ta hoàn toàn là nói đùa, hắn lại cho là thật, khóe miệng tung bay như muốn ném ra hoa, nghiêm trang nói: "Vậy hồi phủ xem hôm nay có phải ngày tốt hay không.”

Haha, không ngờ đây mới là tính tình thật sự của hắn.

(--END--)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play