16
Đường Hiểu Uyển hẳn là không ngờ ta sẽ đến, bị dọa sợ, ngây ra một lát mới đứng dậy nghênh đón: "Hôm nay muội rảnh rỗi tới đây.”
“Ta làm chút bánh ngọt, đưa tới cho tỷ tỷ nếm thử, nhân tiện, cảm ơn ngày đó đã dặn dò gã sai vặt gọi ta chăm sóc mẫu đơn.”
“Những cây mẫu đơn kia thế nào rồi?”
“Không có gì trở ngại, qua vài ngày nữa là có thể nở hoa.”
Nàng cười yếu ớt gật đầu, nói: "Nha đầu đi ra ngoài, ta đi pha trà." Rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Một tờ giấy mỏng từ làn váy của nàng rơi xuống, ta khom lưng nhặt lên, hoá ra là phiếu cầm đồ, vì giấu vào trong tay áo, tựa như một củ khoai lang nóng, đốt cháy cánh tay của ta, trong trong lòng ta lại mừng thầm.
Chốc lát, Đường Hiểu Uyển bưng trà tới: "Mời uống trà.”
“Tỷ tỷ đừng bận rộn vì ta, chúng ta nói chuyện một chút.”
Nàng ngồi đối diện ta, có vẻ hơi xấu hổ.
“Gần đây, nghe nói tỷ tỷ thân thể khó chịu, hiện tại có đỡ hơn chút nào không?”
“Chỉ là cảm mạo thôi, mấy ngày nay tốt hơn nhiều rồi.”
Mặc dù ta đang cười, nhưng trong dạ dày lại giống như bị túm lấy, chua xót dần dần trào cổ họng, nghĩ thầm Từ Trạch Nhất đối với nàng có lòng, chỉ cảm mạo một chút mà ngày ngày tới thăm dò.
Bên ngoài phòng, nha đầu đi vào bên cạnh nàng, nhìn thấy ta liền có chút cảnh giác.
Ta cũng không muốn ngồi lâu, đứng dậy nói: "Ta nên về, bên kia còn có việc phải thu dọn.”
“Được." Nàng không giữ ta lại.
Ta cảm thấy nàng có tâm sự, trong đôi mắt hàm chứa ưu sầu, không khỏi khiến ta lo lắng. Sau khi cùng Thanh Ca đi ra ngoài cũng không vội rời đi, chỉ kéo nàng ấy đi ra hành lang: "Ai, chúng ta ở góc tường nghe lén một chút cũng không tính là xấu chứ.”
“Không tính không tính, nghe xem bọn họ nói cái gì, có phải trước mặt thế này, sau lưng thế nọ hay không." Thanh Ca mang vẻ mặt khen ngợi, còn không quên dò xét bốn phía.
Ta cùng nàng đi về phía sau, áp sát cửa sổ nghe lén, nhưng cũng nghe không rõ lắm, lúc xa lúc gần, lúc có lúc không, khiến ta khó chịu.
“Nghe không rõ." Thanh Ca cũng nói như vậy.
Bên tường có một cái thang gỗ, ta xách váy bò bậc thứ ba, hy vọng có thể nghe được một ít, lại phát hiện trên trán hơi ngứa, nguyên nhân là cành cây anh đào quẹt vào ta.
Đưa tay hái quả anh đào vướng víu xuống đưa cho Thanh Ca, sau đó cẩn thận từng li từng tí dịch sang bên cửa sổ.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Ta bị lời này làm kinh hãi, lòng bàn chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống.
Thanh Ca đỡ không được, ta nhìn hai tay nàng mở ra, ngã cái ầm, lại nhìn thấy Từ Trạch Nhất, ta sợ tới mức không dám thở dốc.
“Hầu gia, cô nương đang hái anh đào.” Thanh Ca đưa lòng bàn tay qua cho hắn xem.
Nha đầu tốt, so với ta đúng là thông minh hơn.
Hắn mang vẻ mặt nghi hoặc, trên tay bưng cái hộp giấy, màu vàng sáng rất dễ thấy, hẳn là đồ vật trong cung.
Ta thấy có lý liền nắm lấy cơ hội làm nũng, vươn tay về phía hắn: "Hầu gia, có thể đỡ ta dậy hay không.”
Hắn thờ ơ, chỉ nói: "Thanh Ca, đỡ cô nương nhà ngươi đứng lên.”
Thanh Ca có chút khó xử, nhưng vẫn tới đỡ ta.
Ta đúng là đang tự tìm nhục mà.
Phía trước, Đường Hiểu Uyển đang tới.
Từ Trạch vừa hỏi ta: "Vì sao ngươi lại tới viện này hái anh đào?”
“Là lỗi của ta, Ninh Nguyệt muội muội tới thăm ta, đúng lúc nha đầu lại không có ở đây, anh đào chín trên cây, nàng ấy nói nguyện ý hỗ trợ.”
Ta lại nợ Đường Hiểu Uyển một phần ân tình.
“Đúng là như vậy." Thanh Ca vội vàng đồng ý.
Từ Trạch Nhất không nói gì thêm, hắn mở hộp ra: "Châu hoa trong cung mang tới, phu nhân bảo ta đưa tới, đã ở đây, hai người chọn một chút.”
Trong hộp đặt bốn cành châu hoa, rất tinh xảp, ngọc thạch đông châu đều có giá trị xa xỉ.
“Tỷ tỷ chọn đi, muội muội không dám giành trước.”
Đường Hiểu Uyển không từ chối, tiện tay nhặt hai cành.
Từ Trạch Nhất đưa hộp cho ta.
Ta tiếp lời nói cám ơn, cùng Thanh Ca trở về.
Trên đường, tường vi đỏ đã nở, được màu xanh của lá tôn lên chút phong tình.
Thanh Ca thấp giọng nói: "Cô nương, đây rõ ràng là tặng cho Đường cô nương, trên hộp còn viết một chữ “Uyển”.
Ta có chút chua xót, đã nhìn thấy từ sớm rồi.
17
Thanh Ca trấn an ta: "Có lẽ Hầu gia là không nhìn thấy chữ trên hộp này, trùng hợp là cô nương cũng ở đây, nên mới nói tất cả mọi người đều có, chẳng lẽ là sợ cô nương lo lắng?"
"Ta nào biết, nhưng hắn vừa về phủ liền đi nơi đó, đó mà lẽ là để ý ta sao?" Ta hỏi ngược lại nàng, trong lòng chua xót chưa tan.
Vừa rồi Hầu gia nói, là phu nhân bảo đưa tới.
“Cũng chỉ có muội tin thôi.”
“Nghĩ như vậy dễ chịu hơn một chút, cần gì phải tự mình gây khó dễ chứ.”
Ta thở dài một tiếng, lại hỏi nàng: "Mới vừa rồi, là muội cố ý không đỡ được ta phải không?"
“Muội cho rằng Hầu gia sẽ đỡ, nên mới không tranh, kết quả...”
"Xem ra, là ta không đủ bản lĩnh, nhất định phải hạ chút dược mạnh mới được." Ta phải nghĩ cách khác, một ngày lại một ngày trôi qua, mặc dù mẫu đơn nở rộ, nhưng tâm hắn chưa động thì cũng phải trở về.
Chẳng lẽ, ta thật sự sẽ phải hỗ trợ thu xếp hôn sự của hai người bọn họ sao, ta không chịu, ta là người keo kiệt.
“Cô nương, người về phòng trước, muội đi lấy xiêm y đã giặt sạch.”
Ta gật đầu, tự mình đi về trước.
Hộp vàng sáng bị ta tiện tay ném đi, ta nằm nghiêng trên giường ngẩn người, có thể thấy được mọi người đều để tâm đến hôn sự của Từ Trạch Nhất và Đường Hiểu Uyển, nghe nói cô lớn của quý phủ làm nương nương ở trong cung cũng vui mừng đối với việc này.
Chẳng lẽ, ta nhất định phải trở về gả cho kẻ ngốc, mặc dù không phải kẻ ngốc, cũng luyến tiếc Hầu gia, bước đi thong thả của hắn so với ai khác đều phải chính phái hơn, văn chương trên bàn sách cũng hoa lệ đặc sắc.
Trên bản thảo dùng mực đỏ khoanh một câu “Toàn tâm toàn ý, không phân biệt nam nữ.”
Có thể thấy được, hắn chính là người như vậy, ngay cả tâm tư nạp thiếp cũng chưa từng có.
Ta không khỏi che mặt, cảm thấy xấu hổ, ban ngày ban mặt nhớ nam nhân thật là đứa trẻ già.
Đột nhiên, tấm phiếu cầm đồ từ trong ống tay áo rơi ra.
Ta giơ lên nhìn kỹ.
"Nàng là tiểu thư khuê các của Đường phủ, lại rơi vào cảnh cầm y phục đổi bạc sao?”
Không biết Thanh Ca trả lời khi nào, làm ta giật mình, đẩy đầu nàng ấy đang sấp trên vai ta ra, nói: "Muội nhỏ giọng một chút.”
“Có thể thấy được, vị Đường cô nương này cũng là vì chỗ tốt mới tới Hầu phủ." Thanh Ca vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Nhìn muội kìa, cao hứng quá nhỉ.”
Nhà bọn họ nghèo túng, khẳng định là không sánh bằng phủ chúng ta, hiện giờ làm y phục mùa đông chắc là tính toán rằng nếu gả cho Hầu gia thì không lo không có y phục mùa đông mới mặc.”
Ta cũng nghĩ như vậy.
“Chúng ta nói cho phu nhân đi.”
Không phải ta không nghĩ tới việc này, nhưng lại cảm thấy không tốt, nếu đi tố cáo nàng, chẳng phải có vẻ ta gây chuyện sinh sự, nếu là không tố cáo nàng, làm sao thắng nàng đây.
“Cô nương, người muốn nói cái gì, khi nào thì nói cho muội biết?”
“Ta không nói." Ta ra hiệu cho nàng đừng lắc cánh tay ta nữa.
Nàng sửng sốt.
"Ta nghĩ, nàng chắc rất khó xử, phủ của nàng so với phủ của ta vốn cao hơn, bây giờ trong nhà còn mẫu thân và một đệ đệ tuổi nhỏ, e là gia tài không nhiều lắm, cùng đường mới nhớ tới cửa hôn sự này."
“Liên quan gì đến chúng ta.”
“Nếu nàng chỉ là thiếu tiền, mới dễ làm.”
“Có liên quan gì đến chúng ta đâu.”
Ta nuôi nàng ấy.
Thanh Ca hét lên: "A".
“Những bức tranh của ta cũng chưa đủ nuôi nàng, ca ca ta ở đó có hơn vạn lượng, có một ít ruộng đất trạch xá, sẽ không để cho nàng chịu thiệt.”
“Vụ mua bán này có đáng không?" Thanh Ca nhíu mày.
“Ta luôn cảm thấy nàng không có ý tranh đoạt. Nếu ta có thể giải nguy cho nàng, để nàng tự do lựa chọn, chẳng phải là tốt cho tất cả mọi người sao.”
“Nói là như thế...”
Ta ý bảo nàng đừng lo, chỉ hỏi: "Trên tay ôm cái gì, còn không chịu buông tay.”
“Đây là quần áo của Hầu gia.”
Ta ngẩn ra: "Muội trộm quần áo Hầu gia làm gì?
[Bạn đang đọc “Nàng như hoa như ngọc” được edit và đăng tại Nhân Trí page]
18
Thanh Ca nhìn ngoài cửa sổ quan sát, rồi chạy đến trước mặt ta, nhỏ giọng nói: "Không phải muội trộm, là nha đầu bên kia phòng giặt quần áo khóc lóc vì lỡ giặt hỏng quần áo của Hầu gia, muội thay nàng giải vây.
“Chỉ có muội là nhiều chủ ý." Ta ngầm hiểu, nhận lấy xiêm y trên tay nàng nhìn kỹ, chỉ có vạt áo rút tơ, chắc là lúc giặt không để ý.
“Cô nương, muội đi lấy kim chỉ, thêu xong sẽ lặng lẽ đưa về.”
“Muốn đưa thì ta tự mình đưa, muội chỉ cần đưa bạc cho nha đầu kia là được, lặng lẽ chẳng phải là chịu thiệt sao.”
Nàng nhếch miệng cười, gật đầu lia lịa.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, thêu một đóa mẫu đơn, dùng tơ tằm có màu sắc tương đồng với xiêm y, thêu ẩn lên trên, để nó không bị ánh sáng làm chói mắt, thế thì sẽ phí công phu một đêm của ta.
Sau bữa tối ngày hôm sau, ta trang điểm, vui rạo rực đưa tới chỗ Từ Trạch Nhất.
Trùng hợp, hắn đang ở thư phòng.
Trong phòng còn có Triệu Tử Phong, bảo ta đứng lại đừng vội vào nhà.
“Mấy ngày gần đây đều không phải do ngươi làm đấy chứ." Từ Trạch Nhất đang hỏi.
Trong lòng ta mừng thầm, nghĩ rằng hôm nay gặp toàn chuyện tốt, hẳn là hắn chấn động, không khỏi siết chặt xiêm y trong lòng.
“Chuyện gì cũng không gạt được ngài.”
“Ta cũng không hỏi ngươi, ta biết là ai làm.”
“Làm sao ngài biết?”
“Đương nhiên là người ngưỡng mộ ngươi, nếu không thì thay ngươi làm cái này làm gì, chẳng lẽ là làm thay ta.”
“Vậy cũng không phải.”
“Cần gì phải giấu ta, cái gì ta cũng biết.”
Ai, chuyện này làm ta sốt ruột muốn c..hết, lại là khó xử, hắn nhận định là ai làm thay có tình đối đối với Triệu Tử Phong, nếu lúc này chạy vào nói, là tự mình tiến lên nhận.
“Triệu Tử Phong, ta không có miệng sao mà ngươi lại thay ta nói chuyện.”
“Hầu gia, ngài nghe ta giải thích, nàng...”
“Ngươi sợ như vậy làm gì, ta sẽ tạo cơ hội cho các ngươi, đã như vậy, rất tốt.”
Trong lòng ta hoảng hốt, không phải là Từ Trạch Nhất muốn tác hợp cho ta đấy chứ, ta đây càng không thể đi vào nói, thoáng chốc không còn hứng thú đưa xiêm y, lúc choáng váng định xoay người, lại đụng phải khung cửa.
“Bụp...”
Từ Trạch Nhất ở bên trong hỏi: "Là ai?”
Ta không thể không vào nhà, trong lòng thấp thỏm bất an, xiêm y trong ngực trở nên phỏng tay, không kìm được liếc mắt nhìn Triệu Tử Phong một cái, nghĩ thầm người này không đáng tin cậy, để cho Hầu gia hiểu lầm.
“Ngươi tới làm gì?" Hắn lại hỏi.
“Ta tới đưa xiêm y cho Hầu gia, nha đầu giặt rách, ta cảm thấy mất đi thì tiếc nên cố ý thêu lại, mời Hầu gia xem qua." Ta đem xiêm y đưa cho hắn xem, nghĩ hắn có thể hiểu được.
Nhưng hắn không thèm nhìn, miệng ngậm băng nói: "Ngươi có lòng, nhưng xiêm y này không phải của ta.”
“Làm sao có thể, trong phủ chỉ có Hầu gia mới mặc xiêm y như vậy." Ta kinh ngạc.
“Là của Triệu Tử Phong.”
Lời này đập ta nứt thành ngàn vạn mảnh, rải rác khắp nơi.
Phản ứng của ban đầu Triệu Tử Phong ngẩn ra, sau đó rút xiêm y trong tay ta ra, xấu hổ nói: "Là của ta, ngày đó ta nghỉ ở chỗ này nên thay ra, đa tạ cô nương hao tâm tổn trí.”
Ta thật hận không đập đầu tuvan, đúng là mất mặt mà.
“Sau này ngươi muốn đưa thì cứ đưa thẳng, cần gì phải lấy danh nghĩa của ta." Từ Trạch Nhất đứng dậy, sải bước ra ngoài phòng.
Ta vội vàng đuổi theo, ngăn cản đường đi của hắn: "Hầu gia, ta thêu vì ngài, đều là vì ngài.”
Từ Trạch Nhất nhìn ta với ánh mắt không có gợn sóng, hắn không nói một lời, nhìn chằm chằm khiến trong lòng ta sợ hãi, đành phải ngoan ngoãn nhường đường.
Hắn nghênh ngang rời đi.
Ta lập tức nổi giận với Triệu Tử Phong, chất vấn hắn: "Ngươi còn nói muốn giúp ta, kết quả chính là hại ta.”
“Ngươi đừng nóng vội.”
“Vừa rồi vì sao phải nhận là xiêm y này là của ngươi, ngươi có thể không nhận.”
“Ta cũng không thể trợn mắt nói dối.”
“Có cái gì không thể." Ta ảo não, bước nhanh ra khỏi phòng.
Ta còn muốn đi tìm Từ Trạch Nhất, tóm lại có thể nói rõ ràng.
19
Ta đi lòng vòng trong vườn nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng Từ Trạch Nhất, không khỏi tự thương hại mình, nhớ tới mấy ngày nay tất cả đều là uổng phí công phu.
Gió xuân không làm giảm đi cái lạnh, thổi tung vạt váy ta, xoa dịu sự bất đắc dĩ trong lòng, ta đi dọc theo bên hồ chậm rãi trở về.
Trăng trong đêm nằm ngoài tầm với.
Trăng trong nước không thể bắt được.
Nhưng có những chiếc đèn hoa sen bồng bềnh, tỏa sáng rực rỡ như sao rơi xuống hồ.
Ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện bờ bên kia hồ có rất nhiều người đứng, khiến ta rất ngạc nhiên, bước tới gần bờ nước một chút, lại cảm thấy lòng bàn chân không vững, thân thể không khỏi ngã xuống nước.
Vốn tưởng rằng nhất định phải rơi xuống nước, lại có một đạo lực kéo ta trở về, ta thấy một bóng đen ngã vào trong hồ.
“Bùm...", nước bắn lên tung toé.
“Là ai?" Ta ngồi xổm xuống hỏi.
Một người từ dưới nước nổi lên, là Từ Trạch Nhất, dưới ánh trăng khuôn mặt hắn ướt sũng, làm ta giật mình: "Hầu gia..."
“Hầu phủ không phải là nơi ngươi tìm cái c..hết. Huống chi, ta cũng không phải là người chia rẽ uyên ương." Khẩu khí của hắn vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, làm vỡ bóng trăng trong hồ, lung lay không thành hình.
Một ngọn đèn hoa sen dịu dàng, nhẹ nhàng khéo léo tựa vào vai hắn, xiêm y đã ướt sũng không khỏi khiến ta băn khoăn, lấy tay áo lau mặt hắn, nói: "Hầu gia, ngài lên đây nói chuyện trước.
Thân thể hắn ngẩn ra, lui về phía sau, lại nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng, người phía trước tới, ngươi cứ nói không có chuyện gì." Nói xong liền lặn xuống nước.
Chỉ có đèn hoa sen cô lắc lư
Phía sau có một giọng nữ thanh lệ vang lên: "Ai đứng ở đây, ở bên hồ làm gì, thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.”
Ta xoay người nhìn, là đại phu nhân quý phủ, chính thê của huynh trưởng Hầu gia, nàng mặc váy màu cam, mặt mày lộ ra khí thế áp người, lúc mới vào phủ đã gặp qua một lần.
Nha đầu bên cạnh nàng giành nói trước: "Đại phu nhân, đây là cô nương Sương phủ, còn ở phủ chúng ta.
“Chào đại phu nhân."Ta cung kính thi lễ.
Sắc mặt nàng dịu đi một chút, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Hôm nay quý phủ có yến tiệc, người thân thích đều tới thắp đèn, vốn là muốn mời cô nương đi cùng, nhưng nghe nói thân thể không khoẻ, vì sao lại tới bên hồ này hóng gió?"
“Ta ra ngoài đi lại một chút, tiêu thực.” (tiêu hoá thức ăn)
"Ta mới vừa nghe thấy tiếng rơi xuống nước, cô nương biết chuyện gì không?"
“Có lẽ là ta không cẩn thận đá viên đá xuống hồ, chưa từng nhìn thấy cái gì khác.” Trong lòng ta nghĩ tới Từ Trạch Nhất, mong hắn ở trong nước lạnh đừng ngâm ra bệnh. Lại rất cảm kích hắn, hẳn là sợ sinh ra nghi ngờ nên mới bảo ta không nói.
Đại tẩu nhìn phía sau ta, xác định mặt hồ tĩnh lặng mới thôi: "Đã như thế, cô nương sớm về phòng nghỉ ngơi đi, đừng để cơ thể lại không tốt.
“Vâng, ta sẽ quay về ngay.”
“Ta đi đây.”
Ta hết sức nghe lời, thấy mọi người đi xa rồi mới dám đến bên hồ nhìn, nhỏ giọng gọi: "Hầu gia... Từ Trạch Nhất, ngài có ổn không?"
Mặt nước không động đậy, sóng gợn lăn tăn, ánh trăng yểu điệu.
Ta càng lo sợ bất an, sợ hắn có chuyện không hay xảy ra, bị quý tộc quở trách là chuyện nhỏ, hại một mạng người là chuyện lớn, không khỏi cảm thấy hối hận. Lại nghĩ hắn thông minh siêu quần, không chừng lặn vô cùng tốt, đợi thêm một lát nữa là có thể thấy hắn đi lên.
Nhưng, khi tất cả người bờ bên kia đều giải tán, đèn hoa sen cũng dần dần ảm đạm, cũng không thấy hắn.
Gió lạnh từng đợt giống như đang đánh vào mặt ta, thổi đến cả người ta cứng ngắc, hận không thể lập tức xuống nước tìm hắn.
Hầu gia, ngươi rốt cuộc sống hay c..hết, cũng nên nói với ta một tiếng.
20
Ta nhìn thẳng mặt nước thật lâu không dám dời mắt, mong ngóng một khắc sau có thể gặp Từ Trạch Nhất.
Trong thoáng chốc, giống như có người đang gọi ta.
“Cô nương..."
Là Thanh Ca chạy tới.
Ta vội vàng kéo tay nàng: "Thanh Ca, Hầu gia xuống nước không thấy lên, tất cả đều là lỗi của ta.”
Nàng dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau mặt ta, đỡ ta dậy, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Cô nương đừng lo lắng, Hầu gia không sao đâu, ngài ấy dặn gã sai vặt gọi ta tới tìm cô nương, dẫn cô nương trở về phòng.”
Ta nhất thời mờ mịt, không lấy lại được tinh thần.
“Gã sai vặt nói Hầu gia đã trở về, bảo cô nương cũng nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện hôm nay đừng nhắc tới với ai, để người ta không dị nghị, nói khó nghe.”
“Thật không?" Ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại giống như đang nằm mơ, nắm chặt tay Thanh Ca.
“Cô nương, đây là làm sao vậy?”
Ta kể nguyên nhân sự tình cho nàng, nghe nàng thở dài một tiếng: "Không thể tưởng được, Hầu gia là một người mặt lạnh lòng mềm lòng, tất cả đều là suy nghĩ cho cô nương, nếu là bị người trong phủ biết Hầu gia vì cô nương mà rơi xuống nước, sợ là rất không tốt.”
“Ta đi qua xem hắn một chút, nước trong hồ lạnh lẽo, dễ gây bệnh. Lấy danh nghĩa xem hoa mẫu đơn, cũng không sợ người ta nói gì.”
“Cô nương hồ đồ rồi, Hầu gia không ngủ ở thư phòng.”
Ta tự giễu đến choáng váng, đành phải về trước.
Ngày hôm sau, mặt trời rực rỡ, ta chưa dùng bữa sáng đã đến viện Từ Trạch Nhất, ngày thường tới đây không ít, lại biết quy củ của viện này, các nha đầu đều dậy sớm, từ tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống đã bắt đầu bận rộn.
Nhưng, hôm nay cửa lớn lại đóng chặt.
“E là có chuyện không tốt.”
“Cô nương đừng đoán mò, chúng ta đi hỏi trước một tiếng." Thanh Ca vừa nói vừa tiến lên gõ cửa.
Trong viện không có động tĩnh.
“Mới sáng sớm, không thể nào ra ngoài sân được.” Ta có chút thấp thỏm bất an.
Thanh Ca đã lót đá nhìn vào trong tường, sau đó lại chạy tới trước mặt nói: "Tất cả đều đứng trên hành lang nói chuyện.”
Ta vừa nghe lời này liền gõ cửa.
Sau đó, có nha đầu tới cửa, nhưng chỉ thò ra một cái đầu, thấy ta liền giống như thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cô nương tới làm gì?"
“Ta có việc tìm Hầu gia." Ta vừa nói vừa muốn đẩy cửa.
Nàng lại dùng lực chống đỡ: "Hôm nay Hầu gia không tiếp khách, cô nương có chuyện gì quan trọng đợi mấy ngày nữa hãy trở lại.”
“Là chuyện rất quan trọng.”
Nàng cười nhẹ một tiếng: "Chuyện quan trọng nhất cũng phải đợi.", nói xong đóng cửa lại.
Thanh Ca lầm bầm: "Rất cổ quái.”
“Ta nhất định phải vào xem một chút." Ta một là tức giận, hai là quan tâm thân thể Từ Trạch Nhất, còn nói: "Cho dù phải trèo tường, cũng phải vào.”
Thanh Ca gật đầu mạnh, lập tức ở bên tai ta nhỏ giọng nói hai câu, rồi rời đi.
Ta trốn về phía góc tường, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Chỉ chốc lát, đã thấy đầu tường bên kia bốc lên làn khói, khiến các nha đầu trong viện kéo nhau chạy ra.
Ta liền thừa cơ đột nhập.
Có thể thấy được chủ ý của Thanh Ca rất tốt, không khỏi khiến ta khâm phục, chỉ là đi chưa được mấy bước đã bị gọi lại.
“Sương cô nương, đứng lại!”
Ta quay đầu nhìn, là mấy nha đầu kia trở về.
Một người trong đó lanh lợi chạy đến hành lang, giang cánh tay ngăn cản cửa phòng, nói nhanh: "Cô nương, quý phủ có quy củ của quý phủ, nơi này của Hầu gia càng có quy củ của Hầu gia, sao có thể dùng thủ đoạn lừa người lén chạy vào. Đã nói Hầu gia không tiếp khách, cô nương lần này là muốn gây chuyện với tất cả mọi người trong viện này mới thôi.”
“Ta thật sự có chuyện quan trọng." Ta nói lời này không dám quá cứng rắn, dù sao cũng là dùng thủ đoạn không vẻ vang gì.
Thanh Ca đang bị hai nha đầu ngăn lại, nàng nói: "Cô nương nhà ta cũng không hại Hầu gia, chẳng lẽ các ngươi có quỷ.”
“Nha đầu thối, có tin bây giờ ta thưởng cho ngươi một bạt tai hay không.”
Ta nghe thấy lời này không thoải mái, bước qua kéo Thanh Ca về phía mình, nói thẳng: "Hầu gia nhất định là bị bệnh. Để ta đi vào nhìn một cái rồi đi, nếu không ta đi nói cho lão phu nhân và phu nhân, cả đại tẩu của quý phủ, nói các ngươi đang gây chuyện."
Ta nhìn chằm chằm nha đầu giữ cửa kia, ý bảo nàng tránh ra.
Hai tay nàng nắm lấy khung cửa không chịu buông, ánh mắt nhìn ta như không phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT