Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tứ Tiểu Thư

Phản bội tê tâm liệt phế


1 ngày


Ban đêm , đỉnh núi Vân Lạc Phong dưới bầu trời đầy sao , gió lạnh phất phơ mọi âm thanh đều im lặng. 

Tô Lạc trong đáy mắt ôn nhu mang theo một tia ngọt ngào , nhu tình mà ngước nhìn về nam tử phía trước: “Vân Khởi chờ rời khỏi tổ chức, chúng ta liền định cư ở chỗ này được không?”

Vân Khởi đôi mắt say lòng người mang theo một tia ôn nhu: " Nha đầu, nghĩ rằng sẽ rời khỏi được? ".

Tô Lạc xoay người nhìn ra xa xa nơi bầu trời đêm, quay người lại mang theo một tia tươi đẹp xán lạn tươi cười : " Mười mấy năm qua không phải huấn luyện thì chính là đánh đánh giết giết , thời khắc vào sinh ra tử ở bên cạnh , không có một khắc yên bình nào. Hiện tại, em đã chán ghét sinh hoạt như vậy, tưởng tượng rất nhanh sẽ rời khỏi, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới sao?".

Nói, Tô Lạc lấy ra trong tay một hộp gấm nhỏ ở trước mặt Vân Khởi quơ quơ:" Đoán xem , cái này là gì?"

Tô Lạc đôi mắt sáng lấp lánh , khuôn mặt tràn đầy thần thái hạnh phúc. 

Cô đắm chìm trong tương lai sinh hoạt tốt đẹp, không nhìn thấy trong mắt Vân Khởi hiện lên tia  quỷ quyệt.

"Long chi giới? Nguyên lai em đã có được trong tay? Sao có thể? Khi nào phát sinh chuyện này? " Vân Khởi híp đôi mắt phượng lại, đáy mắt là một mảng sóng nhu tình.

"Trong khoảng thời gian lúc em chấp hành nhiệm vụ ở Châu Mỹ, vận khí tốt, cho nên liền có được vào trong tay. Lần này, anh cùng em rời khỏi được không?" Tô Lạc lôi kéo tay Vân Khởi, đôi mắt mong đợi," Đem long chi giới giao lại cho tổ chức, sau đó chúng ta liền định cư ở chỗ này, sinh hoạt hạnh phúc, được không? "

"Được". Hắn hôn lên cái trán mềm mại trơn bóng của nàng, một cánh tay mà hữu lực đem nàng ôm vào ngực, gắt gao ôm lấy. 

Dựa vào hõm vai chỗ xương quai xanh của hắn, Tô Lạc tràn đầy hạnh phải mỉm cười.

Thanh mai trúc mã mười mấy năm, bọn họ nắm tay nhau đi qua mưa bom bão đạn, hắn là người quan trọng nhất của cô cũng là người cô tín nhiệm nhất, hiện tại cô đã có con của hắn, chờ sau khi rời khỏi tổ chức..... Bỗng nhiên, Tô Lạc cả người cứng đờ, đáy mắt một mảng thảm thiết thống khổ, cô mở to hai mắt, đôi mắt là sự khó có thể tin nổi và tuyệt vọng.

Một phen đẩy Vân Khởi ra, cúi đầu nhìn xuống.

Lúc này, trước ngực cô cắm một thanh chủy thủ sắc bén, máu tươi chảy ra dọc theo thanh chủy thủ không ngừng, đã hơi ướt mảnh váy dài, trước ngực máu tươi chảy ra như bông hoa bỉ ngạn nở rộ yêu dã, nóng cháy mà quỷ dị.

Thân là sát thủ, Vân Khởi đâm chủy thủ chính xác mà không có một tia sai sót.

Tô Lạc lảo đảo quỳ rạp xuống đất đá hỗn độn trên mặt đất, cặp mắt đẹp tràn đầy sự kinh ngạc cùng tuyệt vọng cùng với khó có thể tin được, cô không thể ngờ người nam nhân nàng tín nhiệm nhất cũng như lúc nào cũng nói yêu cô sẽ đem chính món quà cô tặng sinh nhật đâm vào ngực của bản thân cô.

Đúng là quyết tuyệt, lãnh khốc, không lưu tâm chút nào.

Vì cái gì....Cô hơi hé miệng lại bởi vì tuyệt vọng mà không thể phát ra một âm thanh nào.

Vân Khởi gợi lên khóe miệng lạnh băng mà trào phúng:" Tô Lạc cô quả thật ngu xuẩn, cô biết tổ chức nhiều bí mật như vậy, cô cảm thấy tổ chức sẽ bỏ qua cho cô sao? Hơn nữa, cô như thế nào lại quá trời ấu trĩ, cho rằng tôi sẽ cùng cô rời khỏi?".

"......"Tô Lạc tuyệt vọng mà cười khổ.

Như lời nói của Vân Khởi, cô xác thật quá trời ấu trĩ, thế nhưng thật sự tin tưởng hắn sẽ cùng cô rời khỏi tổ chức.

" Kiếp sau, không cần lại ngu xuẩn như vậy!" Vân Khởi nhặt hộp gấm nhỏ rơi trên mặt đất lên, lạnh băng nhìn thoáng qua sự thống khổ tuyệt vọng của Tô Lạc, xoay người kiên quyết rời đi. 

"Vân Khởi, anh chẳng lẽ liền không ấu trĩ sao?" Tô Lạc thanh âm lạnh băng vang lên ở phía sau hắn.

Thấy Vân Khởi dừng bước, Tô Lạc nở nụ cười :" Anh cảm thấy trong hộp gấm là cái gì?" Vân Khởi mở hộp gấm, ngay sau đó sắc mặt hắn đại biến, " Long chi giới đâu, cô đem nó để ở đâu?".

Có khách hàng chi ra 3 tỷ dollar ủy thác cho tổ chức chỉ để tìm long chi giới, nếu cuối cùng tìm không thấy,  không chỉ không lấy được tiền thưởng, hơn nữa đối với tổ chức cũng là đả kích danh dự rất lớn.

Tô Lạc đứng ở bên cạnh vực thẳm, nhìn xuống bên dưới sâu thẳm không thấy đáy chỉ thấy một màu đen u ám, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười đau khổ, mỹ nhân như phong vũ phiêu diêu trong đêm tối nở rộ như hoa quỳnh:" Vân Khởi, anh vĩnh viễn cũng đều không chiếm được long chi giới, còn nữa đừng ở mộ phần của tôi khóc, làm ô uế  đường luân hồi của tôi."

Nói, Tô Lạc thả thân mình nhảy xuống, cả người nhảy vào vực thẳm đen tối.

Bên dưới vực thẳm là mênh mông nước biển.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play