Kiếp trước, tận thế đến một tháng sau cậu mới vô tình phát hiện tang thi có tinh thạch, cho nên sau khi sống lại, cậu vẫn cho rằng phải một tháng sau tang thi mới xuất hiện tinh thạch, không nghĩ rằng lại xuất hiện sớm như vậy

Khó trách vừa rồi giết tang thi lại tốn sức như vậy, thì ra tang thi đã thăng cấp

Móc tinh thạch ra, cậu lau chùi trên quần áo của mình, đến khi lau sạch những chất nhầy nhụa của óc tang thi, mới cầm lên xem xét. Đúng là tinh thạch, giống như một viên pha lê, trắng sáng lấp lánh dưới ánh sáng

Không ai có thể nghĩ, tang thi trông xấu xí như vậy, nhưng bên trong lại có một thứ đẹp như này

Đột nhiên có người lao đến bên cạnh, Chu Lạc vung đao lên đề phòng, tay nắm chặt thanh đao, tay kia đem tinh thạch cất đi

" Dừng tay lại, là ta " Trần Văn không tránh kịp, bị ngã ngồi phịch xuống đất

Đao của Chu Lạc gần chạm đến mắt hắn, cậu mới vội thu đao lại, nói

" Ngươi muốn làm gì "

" Là Trần ca không yên tâm, nên bảo ta đến giúp ngươi " Vừa nói Trần Văn vừa đẩy thanh đao dính đầy chất nhầy nhụa của tang thi ra, một tay che lên ngực, trái tim hoảng sợ đập liên hồi

" Không cần " Chu Lạc thu đao lại

" Mọi việc đã xong rồi "

Chu Lạc đi theo Trần Văn vào gian cửa hàng, bên trong Trần Binh vẫn đang ngồi đó, cánh tay bị thương chưa băng bó

Bên cạnh là hai người nhìn Trần Binh đến đỏ cả vành mắt, giống như Trần Binh sắp chết đến nơi vậy

Chu Lạc nhìn sang, cậu nhận ra đây là đang phân chia tài sản, cậu thầm nghĩ

Không biết hay không có phần của mình

Trần Văn đi vào đóng chặt cửa lại, không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề, hai vành mắt cũng đỏ hoe, đi đên bên hai người kia

" Các ngươi làm sao vậy, có chút chuyện như vậy cũng ủ rũ, sao không nhịn xem Trần ca là người như nào, làm sao lại xảy ra chuyện, đừng lúc nào cũng bày ra vẻ mặt như ai trộm mất sổ đỏ nhà các ngươi vậy, đừng lại để cho ta nhìn thấy các ngươi bày ra vẻ mặt như này, nếu không ta liền quăng các ngươi cho tang thi ăn "

Oa, chính bản thân mình còn đỏ vành mắt, lại không biết xấu hổ đi mắng người khác

Chu Lạc tìm một chỗ ngồi xuống, nói với Trần Văn

" Đi xem vết thương của Trần ca các ngươi như thế nào rồi? "

" Ta không sao " Trần Binh nhìn đám người bọn họ rời nói " Trên người ta có tổng cộng hai thanh đao, một khẩu súng cùng với mấy thanh lương khô, các ngươi đều cầm đi chia đi "

" Trần ca ngươi đừng nản lòng " Trần Văn hai mắt đỏ hoe, nước mắt trực trào muốn rơi xuống, không muốn để người khác nhìn thấy, liền quay mặt đi chỗ khác nói " Chỉ cần vết thương không bưng mủ, ta tin rằng ngươi chắc chắn không sao "

" Chẳng phải hắn vẫn đang sống sờ sờ hay sao, các ngươi không cần phải nói lời trăn trối đâu " Chu Lạc nói

Cái người tên Trần Văn này đúng thật là thích khóc, lúc nãy ở bên ngoài đã khóc một trận rồi, bây giờ lại khóc tiếp, so với con gái còn mau nước mắt hơn

Trần Văn tâm tình không tốt nói

" Hừ đừng tưởng ngươi lợi hại hơn bọn ta thì thích nói gì thì nói, không được nguyền rủa Trần ca, nếu không cho dù chết thì ta cũng sẽ liều mạng với ngươi "

" Vâng vâng vâng, Phật tổ phù hộ, Trần ca ngươi chắc chắn không có việc gì " Chu Lạc phối hợp với hắn

Nhìn thái độ Chu Lạc, khiến cho Trần Văn nổi giận đùng đùng, hắn ta xắn tay áo, ra vẻ hùng hổ dọa người lao đến chỗ Chu Lạc

Trần Binh không nhịn được nữa liền quát

" Trần Văn đứng lại "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play