Sau khi rời khỏi bãi tha ma, Giang Triệt chạy vội về phía Nam. Bây giờ hắn nào dám quay về, chưa nói chuyện Nam Thanh Thanh đang chờ hắn ở Hoàng Thành, mà nữ nhân xấu xa Mị Tiên nhan kia cũng ở đây.

Tuy nói Hoàng Thành có cường giả trấn giữ, nhưng thiên hạ không có mấy người có thể cản được nàng ấy, giết hẳn dễ như trở bàn tay, vừa nghĩ đến những lời hắn nói hôm qua ở Vạn Hoa Lâu, cả người Giang Triệt lại rét run.

Không biết đã chạy bao xa, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống hắn mới dừng bước.

"Hệ thống, sao người của ma tộc lại ở Hoàng Thành Đại Chu?"

Bây giờ Đại Chu không phải nơi nhỏ bé gì, mặc dù tiềm lực chưa mạnh lắm nhưng cũng không để ma tộc dễ dàng trà trộn vào.

[Ngươi quên hai thân phận của nàng ấy rồi sao? ]

Mị Tiên nhan là Ma Tôn của ma tộc, có thể đi đến bất kỳ đâu, mà Nam Thanh Thanh cũng không phải ma tộc bình thường, tuy nàng ta tu luyện một ít công pháp ma tộc nhưng Long khí của Đại Chu lại nhằm vào dị tộc, đương nhiên sự hạn chế đối với nàng ta cũng giảm xuống.

Khi bị hỏi như vậy, Giang Triệt cũng suy nghĩ, hắn bất đắc dĩ ngồi bên bờ sông: "Đợi trong địa phận của ma tộc không được sao mà cứ phải đến đây?”

"Bây giờ như vậy rồi, làm sao ta dám về chứ."

Tuy nói hắn không còn hứng thú với việc nâng cao thực lực nhưng được sống lại một lần, hắn vẫn muốn làm những chuyện trước đây chưa từng thử, cũng không muốn cứ dậm chân tại chỗ mãi như vậy.

Hệ thống im lặng rồi nói tiếp: "Ngươi là Quỷ Tổ, bây giờ Mị Tiên nhan kia cũng chỉ mới Sinh Tử Cảnh mà thôi, muốn trừng trị nàng ấy vô cùng đơn giản, sợ nàng ấy làm gì, tu luyện mấy năm thì giết nàng ấy chẳng khác nào làm thịt một con gà."

Tên này có ký ức của kiếp trước, những tinh hoa trong tu luyện ở kiếp trước đều đang còn. Cho dù tu lại quỷ đạo hay tu luyện con đường khác, với hắn mà nói đều không có chướng ngại, chỉ cần hấp thụ sức mạnh, nâng cao tu vi không khác. gì uống nước.

Giang Triệt lười trả lời, nói trắng ra, hệ thống muốn hắn tu luyện là để hắn ngăn cản Lâm Vũ.

"Ngậm miệng, lão tử muốn dọn dẹp oán khí trong cơ thể."

Tuy nói vừa rồi chỉ ngưng tụ oán khí trên bộ xương, nhưng dù sao hắn cũng dùng phương pháp đặc thù, nếu như không xử lý mà cứ thế ra ngoài thì chắc chắn sẽ có người không có mắt coi hắn thành kẻ ác.

Mặc dù muốn rời khỏi tông môn, nhưng một khi cái mũ lạm sát kẻ vô tội chụp lên đầu hắn, chắc chắn hắn sẽ khó sống yên ổn.

Thấy Giang Triệt đã bắt đầu niệm thanh tâm chú, khí tức màu đỏ nhạt từ từ tràn ra từ cơ thể hắn, hệ thống cũng lặng lẽ nhìn một nghìn ba trăm điểm giá trị thiên mệnh trong thống kê số liệu.

Kể từ khi biết tên này không muốn đối đầu với Lâm Vũ, nó đã giảm bớt hai phần ba phần thưởng để nó có thể tự hoạt động.

Nhưng tuy tiết kiệm được giá trị thiên mệnh nhưng hệ thống không biết cách làm việc. Nó chỉ là một tia thần niệm còn sót lại mà thôi, trước đây không có trí tuệ, cũng chính khi thế giới bị hủy diệt vào kiếp trước, nó được sinh ra nhờ ước. nguyện của dân chúng.

Đúng là phát sầu mà.

Hả?

Đang nghĩ ngợi vấn đề hệ thống, đột nhiên nó phát hiện có người đang cưỡng ép tiên đoán tương lai, đối với những chuyện này, từ trước đến nay hệ thống không có hứng thú.

Tương lai có thể thay đổi, khi thăm dò một khoảng tương lai, tương lai cũng đã bắt đầu thay đổi, nhưng người tiên đoán tương lai là Thanh Nguyệt, sư tôn của Giang Triệt, chuyện này có vẻ thú vị rồi đây.

Vì sao bà ấy lại tiên đoán, hơn nữa đồ dùng để tiên đoán cùng liên quan đến Giang Triệt.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, hệ thống tặc lưỡi hai tiếng, trên bảng số liệu cũng đã biến mất năm trăm điểm giá trị thiên mệnh.

Ở Bạch Vân Phong.

Đôi mắt đẹp của Thanh Nguyệt nhắm chặt, từng giọt mồ hôi rịn ra ngoài da thấm ướt váy trắng, hoa đào bay đầy trời, theo gió rơi xuống, nhưng không có cảnh nào rơi trên người bà ấy.

Chỉ thiếu chút nữa, chỉ chút nữa thôi là thành công rồi, Thanh Nguyệt tự động viên mình, dường như chỉ có như vậy mới làm dịu được sự lo lắng trong lòng. Bà ấy không biết âm thanh nghe thấy vào đêm đó là gì, bà ấy không biết sao tim mình lại đập nhanh, nhưng bà ấy có linh cảm điều này rất quan trọng.

Một vòng sáng trắng rực lên từ dưới đáy lòng, chiếu sáng thế gian đen kịt này, đôi môi nhợt nhạt của Thanh Nguyệt khẽ mấp máy, bà ấy biết mình đã thành công xem được một khoảng tương lai, chỉ đợi khi ánh sáng trắng biến mất sẽ xem được lý do tim mình đập nhanh.

Sau khi luồng sáng chói mắt kia dần biến mất, bà ấy đi đến nơi vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ, bởi vì đây chính là Tử Tiêu Kiếm Tông, nhưng cảm giác thật lạ lãm...

Gạch ngói bị tàn phá đã vỡ vụn, ngọn núi bị san phẳng, ánh lửa ngập trời và cả tiếng rên khóc không dứt khiến bà ấy không dám tin rằng đây chính là Tử Tiêu kiếm tông mà mình vẫn luôn sống.

Sao lại thế này, rốt cuộc ở tương lai xảy ra chuyện gì?

Chưa đợi bà ấy hết bàng hoàng, một tiếng gầm lên đầy giận dữ đã vang bên tai.

"Các ngươi đáng chết."

Tuy nói giọng nói này trưởng thành hơn rất nhiều, trong đó xen lẫn tuyệt vọng và phẫn uất nhưng bà ấy vẫn nhận ra chủ nhân của giọng nói này.

Tiểu Triệt.

Bà ấy quay đầu nhìn lại hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy vẻ mặt Giang Tri rất dữ tợn, áo bào màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, máu tươi chảy xuống từ kiếm Xích Long trong tay, trước mặt hắn có vô số xác chết ngã xuống, họ đều là đồng môn của hắn.

Giờ phút này, Thanh Nguyệt rất vui mừng, trong thời khắc tông môn gặp họa lớn, Tiểu Triệt vẫn không tham sống sợ chết mà luôn tiên phong ở phía trước, trong tay cầm kiếm, để người đời biết được thế nào là khí khái của Kiếm Tông.

Quả nhiên, đạo tâm của Tiểu Triệt đã bị tổn hại, nếu không trong tương lai tại sao hắn lại lấy mạng sống ra bảo vệ tông môn.

Nhìn Tiểu Triệt tàn sát xung quanh, Thanh Nguyệt rất vui mừng, nhưng thời gian dần trôi qua, bà ấy đã nhận ra có gì đó không đúng, trưởng lão tông môn đâu?

Vì sao chỉ có một vài trưởng lão, vì sao Thương Hạc, Huyền Hư, Tử Dương và bà ấy đều không ở tông môn.

"Sư huynh, làm sao bây giờ?" Sau khi đánh lùi một đợt tấn công của địch, một đệ tử bước lên trước hỏi.

"Việc sửa chữa pháp trận hộ tông như thế nào rồi?" "Bọn ta đã tìm ra được vấn đề của pháp trận."

"Vậy còn ngây ra làm gì, mau sửa đi, lâu như vậy rồi mà mới tìm ra được vấn đề, các ngươi bị ngu hết rồi sao?" Giang Triệt nổi giận.

Hắn vốn cho rằng câu kéo hai ngày, kiểu gì pháp trận hộ tông cũng sẽ được sửa xong, nhưng hắn chẳng ngờ chỉ mới tìm được vấn đề. Phải biết rằng ngày nào chưa mở được pháp trận hộ tông thì ngày đó đệ tử chết trận sẽ càng ngày càng

nhiều.

Nhìn Giang sư huynh đang tức giận, đệ tử nói chuyện hơi chần chờ, nghĩ đến tình trạng thảm hại của tông môn bây giờ, bèn cắn răng nói:

"Vấn đề xuất hiện ở Bạch Vân Phong, mắt trận ở đó bị ba thanh kiếm khí chấn vỡ, muốn sửa chữa cần ít nhất nửa canh giờ."

Vừa dứt lời, Giang Triệt hơi ngẩn ra, cả Thanh Nguyệt lơ lửng trên trời cũng không tin được.

Bạch Vân Phong không thể có người ngoài, hơn nữa mắt trận ngay dưới cây đào, Lâm Vũ vừa được bà ấy nhận làm đệ tử, hắn ta cũng chưa biết, cho nên người biết về sự tồn tại của mắt trận chỉ có bốn sư đồ bọn họ.

"Làm sao có thể?”

Lúc bấy giờ, Giang Triệt như bị sét đánh, thất tha thất thểu bay về phía Bạch Vân Phong, Thanh Nguyệt vội vàng đuổi theo. Sau một lát, Giang Triệt đi tới Bạch Vân Phong, quả nhiên, cây đào kia đã bị dời đi, trong hố sâu phía dưới, ba thanh kiếm khí vô cùng nổi bật.

Nhìn ba thanh kiếm khí kia, Giang Triệt đờ người ra, không thể tin được đây là

sự thật.

Kiếm khí vững chắc, quanh hố sâu còn có vết bị sấm sét đánh trúng, người ngoài có thể không biết, nhưng bất kỳ đệ tử nội môn nào cũng nhận ra đây là do công pháp riêng của Tử Tiêu kiếm tông, Tử Tiêu kiếm quyết tạo thành.

"Sư huynh, bây giờ..."

Đệ tử bên cạnh run lẩy bẩy, ngay cả trưởng lão Luyện Khí Đường cũng không dám lên tiếng, tông môn có kẻ phản bội, hơn nữa còn ở Bạch Vân Phong. Quan trọng hơn cả là ở Bạch Vân Phong đều là người thân mà Giang Triệt tin tưởng

nhất, bọn họ sợ nói ra sẽ bị giết người diệt khẩu.

Giang Triệt rất khó chịu, khí huyết khắp người sôi sục, phun ra một ngụm máu tươi.

Người hắn tin tưởng nhất lại là kẻ phản bội tông môn.

"Mau sửa đi."

Sau khi ném xuống đất một đống vật liệu tu sửa, Giang Triệt ngơ ngác rời đi.

Sau khi tìm được vấn đề của pháp trận hộ tông, Giang Triệt tiếp tục dẫn đệ tử chống cự một thời gian ngắn, sau đó nguy hiểm của tông môn đã được loại bỏ. Nghe đệ tử tông môn reo hò, Giang Triệt chỉ cảm thấy chói tai, hắn yên lặng tìm

một nơi để ngủ.

Nhìn Tiểu Trị Nguyệt cảm thấy rất đau lòng. Bà ấy nhận đệ tử luôn đề cao đạo đức, trong cuộc

lật qua lật lại, làm thế nào cũng không ngủ được, Thanh

sống hằng ngày không có quá nhiều quy tắc, có thể nói Bạch Vân Phong chính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ.

Mà sau khi Tiểu Triệt được cứu, hắn đã ở Bạch Vân Phong từ nhỏ, mỗi người ở đây đều là người nhà của hắn. Bây giờ người nhà phản bội, làm sao hắn có thể không khó chịu.

Bà ấy thấu hiểu nỗi khổ của Tiểu Triệt, càng thêm phẫn nộ. Bà ấy đối xử với bất kỳ đệ tử nào cũng công bằng, vì sao lại có người phản bội, nếu để cho bà ấy biết, chắc chắn sẽ trục xuất người đó ra khỏi sư môn.

Ba ngày sau, khi đệ tử tông môn quét dọn chiến trường, mai táng sư huynh đệ, tông chủ xuất hiện, phía sau còn có mấy trăm vị trụ cột trong tông môn.

Khi bọn họ nhìn thấy tình trạng tông môn, đầu tiên là sững sờ, sau đó phẫn nộ.

Bọn họ mới chỉ gấp rút tiếp viện cho Đại Chu, để phòng ngừa yêu tộc xâm chiếm, lúc này mới qua một tháng mà tông môn lại bị người ta đánh lén. Sau giây phút tức giận, bọn họ lại hoài nghi.

Tông môn có pháp trận hộ tông, chí ít có thể ngăn cản được một đòn toàn lực. của Tạo Hóa Cảnh, nhưng khi hỏi vì sao lại có nhiều đệ tử bị thương như vậy, chúng đệ tử lại ấp úng, cùng nhau nhìn về phía Giang Triệt.

Phải trả lời thế nào được đây chứ, lần này vì tông môn mà Giang sư huynh suýt hy sinh. Nhưng người gây ra thương vong nhiều đến vậy lại là người của Bạch Vân Phong, hơn nữa Thanh Nguyệt trưởng lão cũng ở đây, làm sao bọn họ dám nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play