Phủ của Liên đại nhân.
Khi Nhứ Quả chầm chậm tỉnh dậy từ trên giường thì đã là buổi chiều, bé đắp chăn ngủ dưới nắng, toàn thân đều cảm thấy ấm áp.
Ánh chiều tà xuyên qua hoa văn của những cánh cửa, hắt dài đến tận chiếc bàn hình móng ngựa thấp cạnh giường tạo thành những đốm sáng như hình thoi chiếu trên bức phù điêu. Trước kia Nhứ Quả sống tại Giang Tả, hầu hết các cửa sổ ở đó đều có hoa văn như vết rạn băng, đây là lần đầu tiên bé được nhìn thấy hoa văn hình củ ấu tạo hình như cánh hoa được ghép từ những phần nhỏ thành phần lớn, trông rất sống động.
Đôi mắt của bé nhóc không khỏi tròn xoe như một chú mèo con đang đuổi theo một điểm sáng, hiếu kỳ muốn bắt lấy cảnh sắc đầu thu này rồi ấn móng vào.
Liên Cẩu Thặng, ừm, không phải, Liên đại nhân lúc này đang ngồi trên chiếc ghế Thái Sư phía đối diện, một tay cầm tin tình báo, một tay chống cằm trầm ngâm. Mỹ nhân dù không làm gì nhưng vẫn giống như một bức tranh, vừa có sự ung dung lại vừa phóng khoáng.
Có điều chẳng mấy chốc “người trong tranh” này đã cử động, hắn nhíu mày, đối mặt với Nhứ Quả vừa tỉnh dậy lại không khóc nháo ầm ĩ, còn có vẻ thích ứng khá nhanh thì tỏ ý hơi bất ngờ, không nghĩ tới bé lại vô tư như thế: “Thức dậy ở một nơi xa lạ, không biết mình đang ở đâu, cũng không biết những người xung quanh tốt hay xấu, trái lại còn có tâm trạng vui đùa, thiếu gia Nhứ Quả của chúng ta cũng khá lắm”.
Hay nói mát có vẻ như là ngón nghề truyền thống của tất cả các thái giám.
Nhứ Quả nhìn theo nguồn tiếng nói phát ra, thấy là cha thì hai lúm đồng tiền nhỏ lập tức xuất hiện, cả người bắt đầu toả ra niềm vui sướng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy: “Dạ!”
Ngược dòng thời gian, Nhứ Quả cuối cùng cũng nhớ ra tại sao trước đó mình lại ngủ. Bởi vì bé ngồi trên ngựa, nhấp nhô theo nhịp vó ngựa trong vòng tay vừa ấm áp vừa vững chãi của cha, cảm giác an toàn bùng nổ. Vậy tại sao bé lại ở trên lưng ngựa? Bởi vì bé và cha đã nhận nhau, giờ bé đã có cha rồi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Nhứ Quả cảm thấy rất vui vì bản thân đã thành công nhận người thân!
Xưởng công: “...”
Nói mát không có tác dụng khiến hắn cảm thấy không phục. Vì vậy, hắn bèn thả đống tin tình báo từ trong tay xuống, hai ba bước đã đến trước giường, nhấc tay lên chọc vào cái trán sáng bóng của đứa trẻ.
Không bị chọc cho ngã.
Nhứ Quả giữ trọng tâm rất vững!
Liên Đình: “!” Càng tức hơn.
Bạn nhỏ Nhứ Quả không thể hiểu được thú vui ấu trĩ của người lớn, ngược lại còn vươn tay về phía cha, nói một câu giòn giã: “Ôm!”
Trước đây mỗi khi tỉnh dậy, mẹ bé đều ôm như thế này.
“???” Liên Đình đối mặt với Nhứ Quả chủ động nhào tới mà như đang nhìn hồng thủy mãnh thú, đôi mắt hiện vẻ sửng sốt như muốn nói là “ngươi điên hay ta điên”, “tại sao ta phải ôm ngươi”.
… Đấy là nếu Liên đại nhân nói hẳn ra miệng những lời này chứ không phải ôm Nhứ Quả đi tắm thì có lẽ nghe sẽ thuyết phục hơn.
Phải nói là cảm giác khi ôm Nhứ Quả thật sự rất thích vì bé mềm mại như không xương. Liên Đình bế trẻ con có vẻ không thành thạo lắm, thậm chí có phần hơi kỳ cục, cứ như hắn đang ôm một thứ gì đó dễ vỡ. Nhưng Nhứ Quả lại rất hợp tác, bé vòng tay qua cổ của cha mình, nhanh chóng tìm được một tư thế thoải mái cho cả hai.
Bé chẳng biết rụt rè, còn dám chỉ huy cha mình đâu ra đấy như cách ra lệnh cho con ngựa bờm đỏ lúc trước: “Chúng ta rửa tay súc miệng rồi mới ăn”.
Liên Đình mỉa mai: “Chúng ta rửa tay súc miệng rồi mới ăn? Ai nói với ngươi là phải rửa tay rồi mới ăn cơm thế?”
Nhứ Quả kinh ngạc, nghiêng đầu hỏi: “Chứ không thì cứ ăn luôn à?”
Trước khi ăn cơm không cần rửa tay? Như vậy cũng được à? Mẹ nói bạn nhỏ cần phải rửa tay trước khi ăn! Bé phải sửa thói quen xấu này của cha!
Xưởng công: “...” Ta lại cảm ơn ngươi quá.
Sau đó, cả Liên phủ ăn cơm chiều thật.
Nhấn mạnh là trước khi ăn thì có rửa tay. Đi kèm với đó là bài đồng dao của trẻ con “Lòng bàn tay đối lòng bàn tay, lòng bàn tay chạm mu bàn tay...”, Nhứ Quả nghiêm túc tận tâm hướng dẫn cha bé bảy bước rửa tay. Rửa bằng nước trước, đánh bông bọt xà phòng bôi lên lòng bàn tay và mu bàn tay, rửa các khe ngón tay, thậm chí cổ tay cũng không bỏ sót.
Liên Đình chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào thích sạch sẽ đến vậy, ngay cả khi đang mặc một chiếc áo vá chằng chịt thì Nhứ Quả vẫn giữ cho mình gọn gàng. Liên Đình ôm bé lên là ngửi thấy mùi sữa, thoạt nhìn Nhứ Quả có vẻ giống như được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều, có khi quần áo này chỉ là đồ lâm thời lấy mặc tạm để cải trang.
“Trước đây ngươi không mặc như thế này phải không?” Liên Đình cẩn thận thăm dò.
Nhứ Quả ngẩng đầu, nhìn cha bé với gương mặt đầy sự ngưỡng mộ, không hề giấu diếm: “Đúng vậy, lúc chuẩn bị lên kinh thành thì mẹ dặn con thay đồ. Cha giỏi quá, cái gì cha cũng biết!”