Liên Đình có tức giận ngập trời thì cũng chỉ đành dở khóc dở cười. Hắn nghĩ dù sao hầu hết công việc đã được xử lý, công cuộc tìm Bất Khổ ngốc nghếch kia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể hoàn thành, vậy sao hôm nay không dừng ở đây.
Sau đó cũng thật sự tan họp luôn.
Trên mặt các thuộc hạ của Đông Xưởng không hiện thôi, chứ trong lòng ai cũng vui như trẩy hội, thậm chí còn có chút không dám tin. Cuối cùng bọn họ cũng có thể tan tầm sớm rồi sao?
Đúng là hèn mọn như vậy đấy, bọn họ căn bản không dám mơ về nghỉ phép mà chỉ mong được tan tầm sớm một chút thôi.
Nhứ Quả ngoài cửa sổ hoan hô một tiếng, sau đó… Qua một lúc lâu lần mò, bé mới run run rẩy rẩy xuống ghế. Ghế cũng như cái thang vậy, đi lên thì dễ mà đi xuống thì khó, nhất là khi một bàn tay của Nhứ Quả đã bị kẹo đôn nhi chiếm đóng, dưới ghế cao đối với bé chính là một vực sâu.
Sau khi Nhứ Quả chinh phục vực sâu, bé cầm kẹo đôn nhi vui sướng chạy về phía cha mình. Mỗi lần mua cái gì, Nhứ Quả luôn nhớ để phần cho người lớn trong nhà một cái.
Liên Đình phân tích hành vi của Nhứ Quả, cảm thấy thói quen này hẳn là học từ lời nói và hành động của mẹ bé.
Điều này cũng cho thấy cuộc sống lúc trước của Nhứ Quả không phải lo nghĩ về vấn đề tiền bạc.
Người mẹ có tiền mới mất vì bệnh gần đây, từng sống một mình ở Giang Tả, còn có một cậu con trai khoảng 6 tuổi– rõ ràng đều là những đặc điểm dễ tìm, vì sao đến tận bây giờ vẫn không có tin tức?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT