13.

Không khí lúng túng ba phút.

Tôi yếu ớt nói: "Không, không được đâu."

Cậu ta cứng đờ, thay đổi sắc mặt, con ngươi hẹp dài nheo lại, "Hả?"

Tôi...run lẩy bẩy, rất nhanh đã biết sợ.

"Tôi nói...Tôi phải suy nghĩ một chút."

Cậu ta có chút không kiên nhẫn, nhướng mày, giọng điệu lười biếng, "Cho cậu 10 giây."

"Hả?"

"10, 9 --"

Đầu óc tôi rối loạn, điên cuồng tìm từ ngữ, "Tôi cảm thấy, tôi cảm thấy ---"

"8, 7 ---"

"Chúng ta vẫn --"

"1."

...?

Xin hỏi 6, 5, 4, 3, 2 đâu?

"Tốt lắm, tôi rất hài lòng. Kể từ bây giờ, cậu chính là bạn gái của tôi."

Cậu ta cúi người, nhếch khóe miệng nhìn về phía tôi.

"Ngoan."

Một giây sau, hơi thở ấm áp của cậu ta rơi trên má tôi, một nụ hôn cực nhẹ.

Tôi "đùng" một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.

Về đến ký túc xá, bình tĩnh nửa tiếng đồng hồ, tôi run rẩy mở trang chủ của [ước mơ của 3 tỷ chàng trai cô gái] ra, vừa mới cập nhật trạng thái mới.

"Vật nhỏ, còn muốn chơi trò dục cự hoàn nghênh* với tôi. [đắc ý]."

(*) dục cự hoàn nghênh: muốn cự tuyệt còn nghênh đón, nôm na là thích muốn chết còn bày đặt ngại ngùng.

Tôi tức giận...Ai muốn dục cự hoàn nghênh hả?!

Ba phút sau, "Ông đây vừa ý dáng vẻ này của cậu ta."



(Tại sao tôi lại đỏ mặt chứ)

Vài giây sau, "A a a a a ông đây có bạn gái rồi ha ha ha!!"

Tôi nhịn không được nhếch khóe miệng.

Lại vài giây sau, "Không được, phải để cho tất cả mọi người đều biết."

Tôi:?

Mười phút sau, "Ông đây có cách rồi ha ha."

Tôi:? Cứu mạng, cậu đừng làm loạn.

15 phút sau, đài phát thanh trong sân trường, "Chào mọi người, hoan nghênh mọi người đến với tiết mục phát thanh tối nay, tôi là MC Chu...Ai vậy? Bạn học, thật ngại quá, chúng tôi đang phát trực tiếp, mời cậu...này này này?? Trả micro lại cho tôi!!!"

"Alo alo alo, đều nghe thấy chứ?"

Giọng nói của Giang Dịch Hoài vang vọng khắp các góc sân trường.

Tôi: …

Trong radio vang lên giọng nói thờ ơ lại mơ hồ lộ ra hưng phấn của Giang Dịch Hoài, "Cũng không có gì, chỉ muốn nói với mọi người một tiếng, từ hôm nay trở đi, Hạ Nhược Nhược của khoa quản lý chính là bạn gái của Giang Dịch Hoài tôi, tất cả mọi người tinh ý một chút, hiểu không?"

"À, còn nữa, hôm nay ông đây rất vui, mời mọi người uống trà sữa. Mấy quán trà sữa trước cổng trường, tôi đã đưa cho mỗi quán mấy vạn đồng, mấy ngày này mọi người đến quán trà sữa, báo tên tôi, tùy ý gọi món, coi như tôi mời mọi người ăn kẹo cưới."

"Ừ, vậy thôi, bạn học Chu, cậu tiếp tục phát thanh đi."

Bạn học Chu: …

Tôi: Trốn dưới gầm bàn trong phòng ngủ, ôm đầu, cắn răng, "Đình Đình, tìm cho mình con dao, mình muốn tự sá.t..."

14.

Tôi nằm ở trên giường ôm đầu lăn lộn, mắng Giang Dịch Hoài khốn kiếp.

Lúc này, tất cả tin nhắn trên Wechat đều là: "999999! [pháo hoa] [pháo hoa] [pháo hoa]"

"Sớm sinh quý tử! [vui mừng] [vui mừng] [vui mừng]"

"Cảm ơn trà sữa của Giang Dịch Hoài giúp tôi! Chúc các cậu 99999!"



Và đám chị em của tôi:

"Đệch, làm sao cua được Giang Dịch Hoài vậy! Học hỏi kinh nghiệm!! [SOS] [SOS] [SOS]"

"Chà, cơ ngực kia của Giang Dịch Hoài...Sờ vào cảm giác rất đã đúng không?"

"Hai người đến bước nào rồi? Cậu ta có được không?"

"Mau nói gì đi!"

Tôi phẫn nộ lên tiếng, "Lo mặc quần lót của mấy cậu đi!!!"

-

Tâm tư lao lực quá độ, tôi ném điện thoại lên giường.

Ba giây sau, chuông điện thoại vang lên.

Là Giang Dịch Hoài.

Tôi cố nén cơn giận, nhận cuộc gọi, đang muốn chửi ầm lên, bên kia truyền đến một câu nói trầm thấp mờ ám:

"Tôi...nhớ cậu."

Chậc, tại sao...tôi lại có chút rung động nhỉ.

15.

Sáng sớm ngày hôm sau, ở bậc thang cạnh phòng học lớn.

Giáo viên vẫn chưa đến.

Tôi tựa vào vai Đình Đình ngủ.

Chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi xuống.

Tôi không để ý, tiếp tục ngủ.

Đình Đình: "Khụ."

Tôi tiếp tục ngủ.

Đình Đình: "Khụ khụ."

Tôi nhắm mắt nhích lại gần, "Cổ họng cậu không khỏe à?"

"Cái kia...Bạn trai cậu đến rồi."

Tôi nửa mê nửa tỉnh, "Mình đâu có bạn trai."

Đình Đình: "..."

"Cậu không có bạn trai, vậy tôi là gì?"

Tôi đùng một cái giật mình tỉnh giấc.

Giang Dịch Hoài ngồi bên cạnh tôi, khuôn mặt lạnh lùng.

Tôi: "..."

Đình Đình cầm cặp sách bỏ chạy, again.

Tôi cũng lặng lẽ cầm cặp sách lên…

Giang Dịch Hoài cầm lấy cặp sách của tôi, thuận thế đặt đầu tôi lên vai cậu ta.

"Ngủ tiếp đi."

Ngủ...ngủ cái đầu cậu.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, cười nịnh nọt, "Không ngủ nữa, tỉnh rồi ha ha."

Giang Dịch Hoài liếc tôi một cái, "Đã nhớ ra mình có bạn trai chưa?"

"...Nhớ rồi."

"Ừ."

Giáo viên nhấn chuông vào phòng học, tôi đột nhiên tỉnh táo lại, "Đây là chương trình học của khoa chúng tôi, sao cậu lại đến đây?"

Cậu ta đặt điện thoại lên bàn, không tỏ sắc mặt gì, "Nhớ cậu nên đến đây."

"..."

16.

Chuông tan học vừa vang lên, tôi vỗ vỗ Giang Dịch Hoài.

"...Dậy đi, tan học rồi."

Cậu ta vẫn còn buồn ngủ, đứng thẳng dậy cầm lấy cặp sách của tôi, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Lời còn chưa dứt, trước mắt xuất hiện một cô gái.

Cao gầy, xinh đẹp, vừa mở miệng đã vênh váo hung hăng, "Chính là cậu ta?"

Giang Dịch Hoài xoa xoa trán, vô cảm nhìn cậu ta, "Tránh ra."

Cô gái vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu lên nhìn Giang Dịch Hoài, giọng điệu bướng bỉnh, "Em không tránh."

Giang Dịch Hoài lạnh mặt, gằn từng chữ, "Tôi đã nói rồi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi."

Cô gái cắn cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, "Đã lâu như vậy rồi, anh vẫn không chịu tha thứ cho em sao?"

Ồ, tôi vểnh tai lên, hình như có chuyện cũ.

Sắc mặt Giang Dịch Hoài lạnh như băng, "Có một số việc có thể tha thứ, cũng có một số việc không thể tha thứ."

Ồ? Thú vị đấy.

Vượt quá giới hạn? Phản bội? Cắm sừng?

Tôi thầm tưởng tượng ra chuyện cũ máu chó.

Giang Dịch Hoài kéo tay tôi, đi vòng qua cô gái kia, không quay đầu lại mà đi về phía trước.

Tôi quay đầu nhìn cô gái kia, cậu ta cúi đầu, bả vai run run.

... Thật đáng thương.

-

Tôi đi theo bên cạnh Giang Dịch Hoài, nhỏ giọng hỏi, "Là Ngô Mộng của khoa nghệ thuật phải không?"

Giang Dịch Hoài im lặng một hồi, lạnh mặt nói, "Phải."

Tôi nhỏ giọng kêu lên, "Wow, cậu ta là hoa khôi của khoa đấy."

Tôi đánh giá sắc mặt của cậu ta, tâm tư hóng chuyện hừng hực thiêu đốt, nhịn không được mở miệng, "Hai người...có chuyện cũ à?"

Cậu ta liếc tôi một cái, "Không có, đừng đoán bừa."

Tôi bĩu môi, không có chuyện cũ? Quỷ mới tin.

Giang Dịch Hoài dừng bước, hít sâu một hơi, nhìn về phía tôi, "Tôi và cậu ta thật sự không có gì cả, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Sau này...tôi sẽ giải thích với cậu được không?"

Tôi hừ nhẹ một tiếng, "Biết rồi."

-

Đêm khuya, tài khoản phụ của cậu ta có động thái mới: "Cậu bảo tôi làm sao tha thứ chứ?"

Tôi ném điện thoại đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play