1.

Lúc Thác Bạt Luật tới, ta vừa tắm xong.

Các cung nhân lập tức thức thời lui ra ngoài, ta ôn nhu tiến lên cởi áo cho hắn.

Trên người hắn có mùi rượu ta quen thuộc, là cống phẩm của Nam Đường chúng ta vừa đưa tới.

Ta cũng là cống phẩm, ba năm trước được đưa tới đây.

Lúc đó năm ngàn cống nữ Nam Đường chúng ta được đưa vào đại doanh thiết kỵ Bắc Lương, để cho quân sĩ của bọn họ hưởng lạc.

Ta vốn định t//ự sat' trước khi bị lăng nhục, nhưng Thác Bạt Luật đã chọn trúng ta.

Hắn một thân thiết giáp, tóc buộc bím tóc nhỏ, đuôi ngựa buộc cao, thật là tuấn mỹ.

Mặc dù còn trẻ như ta, nhưng sat' khí nặng hơn tất cả mọi người xung quanh.

Hắn dùng roi ngựa nâng cằm ta lên, roi ngựa thô ráp mài đến hàm ta đau nhức.

“Của ta.” Hắn nói.

Hai chữ này làm cho quân sĩ Bắc Lương tranh đoạt ta nhao nhao lui ra, câm như hến.

Khi đó ta còn không biết hắn là tiểu vương gia Bắc Lương, cũng không biết hắn chọn ta là bởi vì bộ dáng của ta giống người trong lòng hắn.

Nhưng trực giác mách bảo ta hắn có thể để cho ta rời khỏi bể khổ này.

Đêm đó trong quân trướng, ta vụng về lấy lòng hắn.

Hắn che mắt ta lại, bảo ta gọi hắn là A Luật.

2.

Rượu hắn uống hôm nay gọi là Bạch Trụy Xuân, chứa đựng quá nhiều ký ức của ta, kìm lòng không đậu, ta gần sát hắn.

Hắn cũng không nhiều lời, ôm ta lên giường.

Hôm nay ta nghe cung nhân nói, hài tử của người ấy ở biên quan xa xôi đã được sinh ra, là long phượng thai.

Cho nên ta đoán trước hắn sẽ đến, dù sao mỗi lần có tin tức người trong lòng hắn truyền đến, hắn đều sẽ đến chỗ ta.

Coi ta như nữ tử kia, tìm mọi cách cướp lấy, tìm mọi cách tưởng niệm.

Ngày hôm sau sau khi hắn tỉnh táo, một chén thuốc tránh thai, một đạo lệnh cấm túc.

Các cống nữ đi cùng ta nhìn thấy vết bầm tím trên người ta sẽ thương hại ta: "Nguyệt Nương, người chịu khổ rồi.”

Các nàng thương ta bị đối đãi như thế, càng thương ta là thế thân của nữ tử kia.

Ta nói với họ, ta có khổ gì đâu.

Nhưng các nàng lại không tin, nam tử Bắc Lương thân hình cao lớn to lớn, lại không bằng nam tử Nam Đường thương hương tiếc ngọc, làm cho các nàng khổ không thể tả.

Nhưng lời ta nói là sự thật.

Ta chẳng hề đau lòng.

Bởi vì, ta cũng coi Thác Bạt Luật như thế thân mà thôi.

Dung mạo của hắn giống hệt như người trong lòng ta, ngay cả tên đọc lên cũng giống nhau.

Ta ở bên hắn như ở bên Thừa Ân.

Thừa Ân của ta, đã chê///t rồi.

3.

Ta nằm mơ, mơ thấy khoảng thời gian cuối cùng gặp Thừa Ân.

Chàng đánh thắng trận từ biên quan trở về, thiếu niên tướng quân cưỡi trên lưng ngựa cao to, hăng hái, tùy ý phô trương.

Ai ai cũng hăng hái tung hô chàng cả.

Ta chen chúc trong đám người nhìn chàng, hai nhà chúng ta là thông gia, ta cùng chàng là thanh mai trúc mã, cha mẹ đã sớm định hôn ước cho chúng ta.

Chàng cũng nhìn thấy tôi, cười rạng rỡ với ta.

Ban đêm chàng trèo tường đến thăm ta, mang cho ta Nanh Sói của Bắc Lương.

Chàng ôm ta vào trong ngực: "Uyển Xu, chờ ta cùng phụ thân đoạt lại Yến Châu, chúng ta liền thành hôn.”

Chàng còn nói, hắn ở biên quan gặp được một thiếu niên Bắc Lương bộ dáng tương tự hắn, hung ác như sói.

Nanh sói chính là lúc đánh nhau từ trên người thiếu niên kia kéo xuống.

Chàng đem răng sói treo ở cổ ta, sau đó chúng ta cùng nhau uống bạch trụy xuân, chàng nói phong cảnh bắc cảnh, ta tố phong tình nam quốc.

Hương rượu như ngày xuân rơi xuống, vừa ấm vừa mềm.

Cuối cùng chàng hôn ta.

Như chuồn chuồn lướt nước, lại làm cho tim chúng ta đập không dứt.

Sau đêm đó, chàng bị vấy tội danh thông đồng phản quốc treo trên tường thành Nam Đường, không biết hôm đó có ai liệm thi hài cho chàng hay không.

4.

Lúc tỉnh lại, trên mặt ta đầy nước mắt.

Thác Bạt Luật vẫn ở bên cạnh ta.

Xem ra lần này hắn bị thương rất sâu, trước kia mỗi lần hắn đều dậy sớm vào triều, chưa từng như vậy.

Ta lấy tay phác họa mặt mày, lông mi của hắn.

Lúc hắn ngủ, càng giống Thừa Ân, yên tĩnh, còn có chút tính trẻ con.

Trên cằm hắn có một vết sẹo nhợt nhạt, Thừa Ân không có. Thừa Ân của ta, thân thủ rất tốt, không ai có thể đả thương được chàng.

Lông mi Thác Bạt Luật giật giật, nhưng vẫn không tỉnh, cau mày, không biết nằm mơ nặng nề như thế nào.

“Điện hạ, nên dậy rồi. "Ta nhỏ giọng gọi hắn.

Hiện giờ hoàng đế Bắc Lương ốm đau nằm liệt giường, hơn phân nửa công việc của Bắc Lương đều giao cho Thác Bạt Luật, hắn phải đi xử lý triều chính. Ta không dám giữ hắn lâu, đại thần trong triều đã sớm bất mãn với cống nữ Nam Đường như ta, cảm thấy ta nguy hiểm, tùy thời muốn tìm cớ giec ta, ta không thể để lại nhược điểm cho bọn họ.

Hiện tại, ta không thể chec.

Thác Bạt Luật chậm rãi mở mắt, hắn nhìn ta, ánh mắt dần dần lạnh lùng. Ta không phải người trong lòng hắn, ta chỉ là cống nữ Nam Đường đê tiện.

Cũng may hắn không nổi giận, không giống lúc mới vào cung, hắn có thể không chút lưu tình ném ta xuống giường.

Lúc ta hầu hạ hắn mặc quần áo, cung nhân theo thường lệ đưa tới canh tránh th///ai.

Hắn lại đem canh đổ vào trong chậu hoa.

Ta có chút kinh ngạc, ta đoán hắn có vẻ như muốn ta sinh hài tử cho hắn, như vậy tựa như người trong lòng hắn sinh cho hắn vậy.

Nhưng ta cũng không chắc, ba năm nay ta cũng không đoán thấu qua tâm tư của hắn.

Nhưng kế tiếp nửa tháng hắn hoặc là tới chỗ ta, hoặc là để cho ta đến tẩm điện, thuốc tránh tha/i cũng không cho uống, chứng thực suy đoán của ta.

Nhưng không cần tới lúc ta mang thai, người trong lòng hắn đã trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play