03.
Lục Tế Xuyên đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước róc rách, tôi gần như có thể hình dung ra dòng nước trượt qua cơ thể anh ấy.
Những đường cong nảy nở, những đường nét mượt mà, chảy vào những chỗ bí ẩn...
Đang mơ màng với những suy nghĩ không lành mạnh, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Đó là bác sĩ làm xét nghiệm cho tôi.
Tôi vô thức nhấc máy.
Người bên kia điện thoại liên tục xin lỗi, nghe ra rất sốt ruột.
"Cô Tư, xin lỗi cô nhiều, báo cáo chuẩn đoán hôm nay của cô bị nhầm, cô không bị ung thư, chỉ hơi thiếu máu thôi!"
"Cái gì???"
Nghe anh ta giải thích xong, tôi hơi bàng hoàng.
Ý anh ta là... tôi không cần phải lo lắng về cái chết trong thời gian tới?
Nhưng... công việc của tôi có vẻ như đã mất rồi.
Và bây giờ...
Tôi nhìn về phía phòng tắm.
Bóng người mập mờ phản chiếu trên tấm kính mờ.
Tôi nuốt nước bọt.
Dù sao thì ngủ với anh ấy cũng không phải là thiệt thòi gì, nhưng nếu tôi còn có thể sống thêm năm, sáu chục năm nữa...
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Dù sao chúng tôi chỉ hôn nhau thôi.
...Bây giờ bỏ trốn cũng không sao đâu phải không?
Sau ba phút suy nghĩ.
Tôi quyết định rón rén mở cửa và rời đi.
Tới nơi an toàn, mới rút điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Lục Tế Xuyên:
"Xin lỗi, tôi nghĩ mình cần thêm thời gian để chuẩn bị."
Gửi xong thì lập tức chặn số của anh ta. Vì nhớ lại vẻ mặt cố kìm nén của anh ta trước khi vào phòng tắm, tôi sợ anh ta gọi điện chửi mắng tôi.
Tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, tôi vội vã gọi điện cho sếp.
Tôi đã nghỉ việc một cách bốc đồng vì tưởng mình sắp chết. Nhưng tôi vẫn còn sống, tôi cần phải tiếp tục ăn uống chứ
Tuy sếp tôi là 1 gã độc đoán nhưng công việc có mức lương hơn 10 ngàn NDT một tháng và được nghỉ cuối tuần thì đào ở đâu ra?
Nhưng ông ta đã dập điện thoại của tôi.
Tôi đành phải mặt dày mày dạn đến công ty tìm ông ta, và cho ông ta xem hồ sơ xin nghỉ phép và báo cáo sai lầm của bác sĩ.
Ông ta liếc tôi một cái.
'Cô nghĩ tôi quan tâm đến bệnh ung thư của cô à? Không muốn nghỉ thì nhanh chóng viết bản báo cáo và nộp lên đây, tôi còn phải kiểm tra công việc chuẩn bị đón sếp tổngmới vào ngày mai nữa, đừng lãng phí thời gian của tôi!'
Tôi lập tức biến thành một kẻ nịnh nọt vẫy đuôi quanh sếp.
"Tôi rất giỏi trong việc này, ông chủ mới sẽ đến vào ngày mai phải không? Cứ để tôi lo, tôi đảm bảo sẽ làm cho ngài ấy hài lòng!"
Ông ta xoa xoa nếp nhăn giữa hai lông mày, nhăn mặt suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng cũng chịu thua trước mồm mép linh hoạt của tôi.
Ông ta lấy điện thoại ra.
"Được, tôi cho cô một cơ hội, đây là số điện thoại của sếp mới."
"Tôi phải nói với cô, vị này nghe nói là khó tính lắm..."
Tiếng thông báo WeChat vang lên. Là số điện thoại mà quản lý gửi đến.
Tôi liếc qua một cách thờ ơ.
Trong lòng nghĩ, đến ông tôi còn đối phó được thì sếp tổngmới này cũng không có gì đáng lo ngại.
Vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy rõ dãy số đó, đồng tử của tôi như co lại vì sốc.
Đây...
Đây không phải là số điện thoại của Lục Tế Xuyên sao?
04.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn quản lý của mình với vẻ mặt không thể tin được.
'Người.... người sếp mới của chúng ta.... không lẽ là ngài Lục chứ?'
Quản lý hơi ngạc nhiên nhìn tôi một cái.
'Cô đã biết chuyện này à? Thông tin của cô cũng nhanh nhẹn đó'
'Lục Tế Xuyên, cái tên nổi tiếng trong giới thương nghiệp với những thủ đoạn khó lường"
'Nếu nói về vị Lục tổng này, thì thật sự là...'
Quản lý không ngừng than thở về cách mà Lục Tế Xuyên quản lý quyết đoán, điều hành như thế nào.
Còn tôi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ—
Bây giờ quay về tìm Lục Tế Xuyên hôn một cái còn kịp không nhỉ?
Nếu tính toán thời gian, lúc này anh ấy...
Có lẽ đã tắm xong và ra ngoài rồi chứ?
Sau đó đã nhận ra tôi đã hẹn lại còn chơi xỏ anh ta.
Nghe quản lý liên thiên 1 hồi về phương pháp làm việc của sếp mới... thế này thì chắc chắn Lục Tế Xuyên sẽ giết tôi mất!
Sau khi rời phòng làm việc của quản lý, tôi vội vàng gỡ bỏ Lục Tế Xuyên Kỳ khỏi danh sách đen.
Ngay giây tiếp theo, tôi nhận được một dấu chấm hỏi.
Xong rồi.
Anh ta đã phát hiện ra việc tôi chặn số điện thoại.
Tôi cố gắng giải thích: [Điện thoại của tôi vừa mới bị mất cắp, tôi chạy theo tên trộm, anh có tin không?]
Anh ấy không trả lời tôi.
Năm phút sau, tôi nhận được một tấm ảnh chụp màn hình.
Đó là người khác gửi cho anh ấy danh sách liên lạc của người điều phối.
Đầu danh sách viết rõ ràng mấy chữ:
"Người phụ trách: Tư Niệm".
Ngay sau đó là những câu hỏi dồn dập của anh ấy.
[Em phát hiện ra phải liên hệ với tôi? Hối hận rồi?]
Không trách được anh ấy có thể trở thành ông chủ.
Đích thực là một câu hỏi xuyên thấu tâm hồn!
Tôi run rẩy trả lời: [À... không hẳn là...]
Anh ấy gửi cho tôi một icon thể hiện biểu cảm lạnh lùng cười nhạo.
[Tôi đã hỏi người khác rồi.]
[Hành vi của này của em]
[Gọi là sau khi kéo quần lên thì không nhận người nữa.]
Trái tim tôi giật thót.
Nhưng không phải là vẫn chưa kéo quần sao?
Ai đó đã nói nhảm gì với anh ấy vậy!
[...cũng không hẳn nhỉ?]
[Nếu không bây giờ tôi quay lại để chúng ta tiếp tục?]
[Anh vẫn ở nhà chứ?]
[Hay anh đang ở đâu?]
...
Dù tôi có mặt dày đến đâu, anh ấy cũng không thèm đoái hoài đến tôi nữa.
Mãi một thời gian sau tôi mới nhận được câu trả lời của anh ấy:
[Tôi không phải kẻ ngốc.]
Chỉ năm chữ đơn giản, nhưng chứa đầy oán trách.
?? Ý nghĩa là gì?
Phải làm thế nào anh ấy mới tin rằng đây thực sự chỉ là một hiểu lầm aaaa!
05.
Lục Tế Xuyên không thèm để ý tôi nữa, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.
Để thể hiện sự coi trọng vị giám đốc mới này, công ty đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc chào đón.
Và tôi chịu trách nhiệm đón tiếp anh ấy.
Tôi thật sự cảm thấy muốn chết đi khi được giao nhiệm vụ đứng ở cửa nhà hàng cầm tấm biển đèn "Nhiệt liệt hoan nghênh Lục tổng gia nhập công ty"'
Lục Tế Xuyên đang rảo bước trên đôi chân dài miên man của mình để bước vào công ty thì nhìn thấy tôi. Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên một chút.
Tôi càng muốn chết hơn.
Dưới ánh mắt thúc giục của quản lý, tôi cứng rắn gượng cười,
"Là Lục tổng phải không? Mời anh đi lối này!"
Nhưng rõ ràng Lục Tế Xuyên vẫn còn hận tôi, anh ấy chỉ liếc một cái rồi quay đầu đi mất.
Chân anh ấy rất dài, bước đi lại rất nhanh. Anh ấy bước một bước, tôi phải chạy hai bước.
Dưới ánh mắt sắc lẹm của quản lý, tôi gần như là vừa cầm biển vừa chạy để đuổi theo anh ấy.
Khi thực sự không thể theo kịp, tôi không nhịn được mà mở lời:
"Lục tổng, anh không cần phải đi nhanh như vậy..."
Anh ấy đột ngột dừng lại.
Tôi không kịp phòng bị, bất ngờ đâm sầm vào lưng anh ấy.
Đau đớn kêu lên: "Ôi chao!"
Lục Tế Xuyên lập tức quay lại, nhìn tôi rồi nhíu mày.
Mắt tôi đảo loạn lên như rang lạc, thấy từ gương mặt anh ấy ánh lên một tia lo lắng.
Thực sự là đụng không nhẹ.
Thấy tôi không sao, anh ấy lại lạnh lùng cười một tiếng.
"Không cần phải đi gấp sao?"
"Tôi thực sự sợ nếu đi chậm một bước, sẽ bị người ta bỏ rơi đến nỗi không thấy bóng dáng nữa."
"Tôi có bóng ma tinh thần về việc bị bỏ rơi"
Anh ấy nói chuyện mà mắt cứ dán chặt tôi, quả thật như muốn nhìn thủng tôi vậy.
Ánh mắt u buồn, rõ ràng là đang trách móc tôi.
Dù anh ấy không hẳn là nói dối... Nhưng sao nghe có vẻ giọng điệu cay độc thế nhỉ?
Nói xong một tràng dài, Lục Tế Xuyên quay đầu bỏ đi.
Để lại tôi đang đứng hình tại chỗ, và vị quản lý vừa hớt hải chạy đến.
Quản lý nhìn quanh quất.
"Lục tổng vừa nói gì thế? Bóng ma gì đó? Cô biết không?"
Tất nhiên tôi biết, nhưng tôi có thể nói ra được không?
Tôi lắc đầu: "Không biết."
Quản lý tự nói với mình: "Lạ thật... không phải nói Lục tổng là chiến binh hình lục giác sao? Làm sao lại có bóng tối?"
"Biết đâu được..."
(Chiến binh lục giác nghĩa nôm na là giỏi toàn diện, mặt nào cũng xịn xò ấy ạ)