Trên mặt Hoàng hậu không chút gợn sóng sợ hãi, chỉ nâng mí mắt nhìn Tuệ quý phi: “Theo lý thì Quý phi chắc hẳn đã gặp qua, nghe nói đã là một nhạc kỹ đàn tỳ bà”.
Tuệ quý phi nhíu mày lại, ngưng thần suy nghĩ, hôm qua chứng kiến vài nhạc kỹ, chỉ có một nhạc kỹ có vẻ mặt thanh tú, nghĩ tới nghĩ lui.
Nàng cắn chặt răng, chịu đựng nói: “Là nhạc kỹ đàn tỳ bà khảm ngà voi phượng cảnh, Hoàng thượng còn chê nàng ta đàn không hay cơ mà”.
Thuần tần thở dài một hơi nói: “Đàn tỳ bà tốt hay hay không hay có gì quan trọng đâu chứ, chủ yếu là khiến Hoàng thượng vui vẻ là được rồi”.
Người bên ngoài nghe được câu này thì thôi nhưng Hi Nguyệt nghe được, tuy rằng người nói vô tâm nhưng câu nói đó cứ như một cái đao chặn trong cổ họng nàng.
Gia quý nhân khẽ nhíu mày, bất giác mang theo vài phần lệ khí: “Nhạc kỹ Nam phủ đó có thân phận gì cơ chứ? So với cung nữ đều không bằng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT