Triệu Tam Hộ thấy Kỳ Nhất Bạch liền hỏi cậu muốn làm gì. Cậu đưa ra bản vẽ về những thứ linh kiện kỳ quái, ông nhìn cũng không hỏi nhiều, lập tức cầm lấy công cụ bắt đầu chế tác. Những thứ này cũng không khó, chưa tới một canh giờ, ông đã làm xong.
Trong lúc chờ đợi, dì Triệu lôi kéo Kỳ Nhất Bạch, hỏi cậu xem Lý Tú Nga muốn đem cậu gả cho Vương Lão Tam có phải sự thật không. Nếu là thật, tuyệt đối không được đồng ý. Kỳ Nhất Bạch an ủi cho dì Triệu yên tâm, cậu có cách để không phải cưới gã Vương Lão Tam kia.
Kỳ Nhất Bạch lảng tránh đề tài này:
"Dì Triệu, Triệu Thúy Nhi đâu rồi?"
Triệu Thúy Nhi là cô con gái mười bảy tuổi của dì Triệu. Nhắc đến Triệu Thúy Nhi, dì Triệu liền thở dài, nói là con bé cầm tiền đi lên trấn trên tìm vị hôn phu Triệu Thành đang ở thư viện đọc sách.
"Dì chỉ sợ Triệu Thành kia cũng giống vị hôn phu của con, Triệu Kiều Nho, thi đỗ tú tài xong liền..."
Nói đến một nửa, dì Triệu phát hiện mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi:
"Bạch ca nhi, dì không phải cố ý nhắc đến Triệu Kiều Nho làm cho con buồn, dì..."
"Không sao đâu, dì đừng lo cho con, con không buồn chút nào đâu. Triệu Kiều Nho vô ơn, ham hư vinh phù phiếm, nếu con gả cho gã, mới thực sự là chịu khổ."
Người thương tâm thực sự phải là chủ nhân của thân thể này, đối với kiểu người như Triệu Kiều, Kỳ Nhất Bạch cực kỳ xem thường. Gia đình Triệu Kiều Nho muốn nuôi một người đọc sách rất gian nan, thân thể này đã lén lút tiếp tế Triệu Kiều Nho không biết bao nhiêu lần. Nào là đưa quần áo, giày dép, nào là mua sách cho Triệu Kiều Nho. Sách ở thời đại này phải nói là cực kỳ đắt, rất nhiều sách phải tốn đến bốn, năm lượng bạc mới có thể mua được một quyển.
Chủ nhân thân thể này đến đồ đạc mua cho mình còn không lỡ mua, thế mà để mua cho Triệu Kiều Nho, cậu ta đều không do dự dùng đến tiền cưới mẹ để lại cho mình. Cậu ta lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp để chờ gã, kết quả Triệu Kiều Nho vừa thi đậu liền muốn bỏ hôn ước để cưới con gái nhà giàu, đúng là một con sói vô ơn.
Dì Triệu thấy Bạch ca nhi thật sự không buồn đau gì mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng lại thương xót cho Kỳ Nhất Bạch số quá khổ, bà là người ngoài muốn giúp cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có Bạch ca nhi tự mình chống đỡ, nhưng mà tính cách của Bạch ca nhi... haiz.
Chờ Triệu Tam Hộ làm xong đống linh kiện, Kỳ Nhất Bạch từ chối lời mời ở lại ăn cơm của dì Triệu, nói cảm ơn xong cậu vội vàng ra về.
Tuy rằng dì Triệu đối xử với chủ nhân thân thể này rất tốt. Nhưng mà bà cứ nhìn cậu thương hại, rồi một chốc lại nhìn cậu thở dài, làm cho cậu thực sự cảm thấy sợ.
Lúc Kỳ Nhất Bạch trở về nhà là lúc mặt trời bắt đầu lặn. Cậu do dự một chút, dự định đi qua Kỳ Hữu Học ăn cơm trước rồi mới về nhà chế tạo nốt cung nỏ.
Vỗ vỗ quần áo toàn miếng vá, Kỳ Nhất Bạch hai mắt sáng bừng đi về phía ngôi nhà gạch ngói xanh bắt mắt nhất trong thôn.
Lý Tú Nga dùng tiền của mẹ chủ nhân thân thể này để xây cái nhà đẹp nhất thôn. Làm cho một đám người hâm mộ chết đi được.
Nhưng đối với chủ nhân thân thể này, một đồng cũng không cho cậu ta để mua quần áo mới, đồ đưa cho cậu ta bao giờ cũng là đồ kém chất lượng. Chỉ cần cậu ta hỏi mua quần áo là bà ta lại kêu như kiểu sắp chết đói đến nơi rồi.
Kỳ Nhất Bạch thương cảm cho chủ nhân thân thể này, Lý Tú Nga và Kỳ Phú Quý đúng là cực phẩm.
Từ xa, cậu trông thấy hai đứa trẻ tròn vo khoảng ba, bốn tuổi đang đùa nghịch trước cổng nhà.
Bọn chúng vừa nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch, lập tức hô to rồi chạy vào sân:
Kỳ Nhất Bạch nhìn hai đứa trẻ kia đang dùng sức mỗi đứa đóng một bên cửa, cậu xạm mặt đi đến, đem cửa đang đóng được một nửa dễ dàng đẩy ra.
Hai đứa trẻ thấy cửa bị đẩy ra, oan ức "Oa" lên một tiếng, rồi thi nhau khóc thật to, làm cho Lý Tú Nga vội vàng chạy ra.
"Ôi, cháu yêu của bà, làm sao lại khóc, làm sao lại khóc rồi. Ai bắt nạt các con, để bà giúp các con đánh chết nó."
Lý Tú Nga đang đau lòng chạy đến, liền thấy đôi mắt đen thùi của Kỳ Nhất Bạch, lập tức bà ta trầm mặt xuống mắng:
"Bạch ca nhi, mày sao lại ác như vậy. Cháu mày mà mày cũng bắt nạt, mày tới đây làm gì? Đến để bắt nạt cháu tao à?! Chờ một lát nữa tao sẽ đánh mày!"
Lý Tú Nga liên tục chất vấn, nhưng vẫn an ủi hai đứa cháu yêu của bà ta.
Kỳ Nhất Bạch trợn trắng mắt, nhàn nhạt liếc bà ta một cái:
"Tôi không đánh chúng nó, tôi tới ăn cơm tối."
Đang dỗ dành cháu nhỏ, Lý Tú Nga nghe thấy Kỳ Nhất Bạch nói đến ăn cơm tối, lông mày bà ta dựng ngược, hai mắt sắc bén như dao, chống eo mắng:
"Ăn cái gì mà ăn! Ở đây làm gì có cơm cho mày! Cút nhanh về nhà đi."
Kỳ Nhất Bạch nghe thấy thế cau mày, Lý Tú Nga lại thêm một lần nữa chạm vào điểm cuối của cậu.
Kỳ Nhất Bạch nói bóng gió:
"Căn nhà này dùng tiền của mẹ tôi để xây, nói chính xác là đồ cưới mà ngày mai tôi cần dùng để đi lấy chồng. Bà và cháu bà đang mặc đồ mua bằng tiền của mẹ tôi. Còn có mấy người ăn gạo cũng là gạo tôi trồng ra, các người ăn của tôi mà lại không muốn cho tôi ăn, muốn tôi cút về nhà?
Nếu là như vậy, tôi phải đi lên quan phủ để tố cáo, em trai tôi là tú tài mà lại xui khiến mẹ đối xử cay nghiệt với anh cùng cha khác mẹ, cũng không biết quan Huyện sau khi biết, cái danh tú tài của em trai tôi còn có thể giữ được hay không đây."
Kỳ Nhất Bạch từ thân thể này biết được, nơi này cũng là đặt hiếu lên đầu, tố cáo bậc bề trên đầu tiên là phải chịu đòn đã, thế nhưng nếu tố cáo anh chị em thì không vấn đề gì.
Lý Tú Nga bị Kỳ Nhất Bạch nói đến nghẹn họng. Bà ta đang muốn mắng to thì một giọng nói giả vờ kinh ngạc truyền đến:
"Ồ, anh hai tới rồi. Mau vào nhà, nhà ta đang chuẩn bị ăn cơm đó. Mẹ, mẹ còn không mau đi giúp Thu nương mang đồ ăn bày lên. Trẻ con nô đùa khóc là chuyện bình thường, mẹ quan tâm làm gì. Anh con thật vất vả đến đây, đương nhiên là phải để anh ăn cơm chứ."
Kỳ Nhất Bạch ngẩng đầu liền nhìn thấy một gã thanh niên mặc áo gấm, cầm quyển sách trên, nhìn trông như thành phần tri thức. Nhưng gã lại kế thừa đôi mắt hình tam giác của Lý Tú Nga, trên mặt lại là nụ cười giả tạo, nhìn đã thấy dối trá vô cùng. Trước đó rõ ràng có nghe thấy tiếng ồn thì không ra, chờ Kỳ Nhất Bạch nói muốn đi tố cáo, mới vội vã đi ra.
Đây chính là em trai tú tài kém một tuổi của chủ nhân thân thể này, Kỳ Hữu Học. Khi chưa đỗ tú tài, gã được thầy giáo của gã coi trọng, đem con gái gả cho gã. Đúng là từ lúc trở thành tú tài, diễn cũng đâu ra đó.
Không chỉ xem thường, ghét bỏ Kỳ Nhất Bạch, mà lúc nào cũng phải tỏ ra cuộc sống của mình tốt hơn so với người trong thôn. Như bây giờ gã ta phải mặc áo lụa tơ tằm, mới giống như gã có thể phân chia rạch ròi tầng cấp với người trong thôn.
Chỉ có Kỳ Nhất Bạch mới biết, dù là Kỳ Phú Quý hay là Kỳ Hữu Học, kể cả là con gái của thầy giáo, trong nhà đều không một ai có tiền.
Mà cả nhà này hiện tại ăn mặc, dùng tiền của ai không cần nói cũng biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT