Ông Dương đặt thuốc lá sợi xuống, ngã xuống giường thở phào nhẹ nhõm: "Đã lâu như vậy mới về, hơn nữa cũng không phải ngày mùa bận rộn, nhà họ Tôn giữ bọn chúng lại cũng là chuyện bình thường. Chắc chắn sáng mai sẽ trở về."
"Hơn nữa, bọn chúng không ở nhà có thể tiết kiệm được ít lương thực."
Những lời này khiến bà Dương vô cùng được an ủi, bà lại nghĩ đến chuyện con trai Dương Kế Bắc: "Mấy ngày nay nó vẫn luôn làm phiền tôi, nhưng nhà họ Lưu lại đòi rất nhiều sính lễ, 66 đồng! Tôi nghe nói sính lễ nhiều nhất cũng chính là ngân đó!"
"Thật sự không được thì làm giống như thằng ba lúc trước, để thằng tư tự mình tích cóp đi." Ông Dương ngáp dài một cái.
"Thằng tư không giống thằng ba." Bà Dương có vài phần giữ gìn: "Để tôi xem rồi nói sau, lúc trước vợ thằng cả là 55, vợ thằng hai là 50, vợ thằng ba tôi thấy chắc cũng không muốn nhiều, mà thằng ba cũng tích cóp không được bao nhiêu, mà chúng ta cũng không muốn nhưng nhà họ Tôn lại hèn gả con gái đến đây."
"Nhưng người đã gả lại đây, chúng ta cứ lấy chuyện sính lễ của vợ thằng ba để nói, để cho nhà họ Lưu nhượng bộ một chút. Chúng ta không đủ khả năng ra 66 đồng, 56 đồng thôi, đã biết chưa?"
"Vậy cứ nói như thế đi."
Bọn họ đều cho rằng Dương Kế Tây đưa ra sính lễ không đáng bao nhiêu, là chính nhà họ Tôn gia liếm mặt gả con gái tới.
Có không ít mẹ chồng có loại tâm lý này.
Ngày hôm sau, bà Dương đợi đến gần trưa cũng không thấy người trở về, bà ta không phải trông Mao Đản mà còn phải nấu cơm nữa, rốt cuộc cả nhà đều đi đốn củi, nếu gánh củi về mà vẫn chưa có cơm ăn, chắc là họ sẽ.. Không vui.
Mà vợ chồng Dương Kế Tây hết lần này đến lần khác bị nhà họ Tôn giữ lại, lần ở lại này kéo dài đến ba ngày.
"Mẹ cũng sẽ không giữ con ở đây nữa, nếu không trở về, mẹ chồng con sẽ mang thù."
Mẹ Tôn lấy ra hai đôi giày vải đưa cho Tôn Quý Phương: "Cái này là mẹ đã làm lúc trước, con và Kế Tây mỗi người một đôi."
"Mẹ.."
Tôn Quý Phương cầm giày, mím môi: "Có thời gian rảnh rỗi chúng con sẽ quay về thăm mọi người."
"Nhất định phải trở về nha chị." Tôn Ngọc Lan lưu luyến không rời nói.
"Ở nhà em nhất định phải cẩn thận đề phòng thím ba." Tôn Quý Phương dặn dò Tôn Ngọc Lan.
"Em cũng không phải là kẻ ngốc." Tôn Ngọc Lan hừ nhẹ một tiếng: "Lại có ý tưởng lên đầu em, tưởng bở đâu!"
"Được rồi, không phải các con định đi trấn trên à? Đi nhanh đi."
Mẹ Tôn quay đầu lại thúc giục.
Dương Kế Tây và ba Tôn nói xong thì thấy Tôn Quý Phương cầm giày đi ra, đầu cô hơi cúi xuống, đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy vậy, Dương Kế Tây bước tới, vòng tay ôm lấy vai cô, chào tạm biệt ba Tôn.
"Ba, mọi người ở nhà sống tốt nhé, lần sau có thời gian rảnh rỗi chúng con sẽ lại trở về."
Tôn Quý Phương nói xong liền đi nhanh về phía trước.
Dương Kế Tây vẫy tay chào ba Tôn, vội vàng nhanh chóng đi theo.
Ba Tôn nhìn bọn họ đi một lúc cho đến khi không còn thấy bóng người ở góc rẽ nữa mới quay trở lại sân.
Kết quả lại nhìn thấy Tôn Ngọc Lan đang an ủi Mẹ Tôn đang khóc không kìm lại được.
"Khóc cái gì, đã bảo là rảnh rỗi sẽ trở về rồi mà."
Mặc dù ba Tôn nói như vậy nhưng đôi mắt của ông cũng có chút đỏ.
Cảm xúc của Tôn Quý Phương mãi cho đến khi cô đến trấn trên mới lắng xuống.
"Hôm nay muốn mua gì vậy?"
Dương Kế Tây mỉm cười hỏi.
"Em mua kim chỉ." Tôn Quý Phương nói: "Lại mua một ít đậu nành nữa?"
"Đậu nành bán không tốt bằng trứng gà, vẫn là thôi đi." Dương Kế Tây lắc đầu: "Em nói xem, chúng ta có nên mua chút thịt thử xem không?"
Hai mắt Tôn Quý Phương sáng lên: "Thử xem!"
"Tổ Phúc không lớn lắm, chỉ có thể đặt được một cân thịt."
"Vậy mua một cân đi!"
"Để đề phòng vạn nhất, chúng ta phải mua thêm những thứ khác thử xem." Dương Kế Tây cảm thấy thịt có thể sẽ không tăng lên.
"Vậy bột mì trắng, chúng ta mua một ít bột mì trắng, nếu không được thì còn có thể làm bánh bao hấp hoặc sủi cảo."
Tôn Quý Phương vừa nói vừa tưởng tượng chỉ muốn chảy nước miếng.
"Được!"
Hai người phân công đi mua, chẳng hạn như bột mì trắng này, Cung Tiêu Xã cần có phiếu mới được, thịt có thể dùng tiền mua được từ cơ sở chế biến thịt.
Vì vậy Dương Kế Tây muốn mua bột mì trắng từ chợ đen, lại bán đi số trứng gà đã tích cóp mấy ngày nay, cuối cùng đi mua thịt lợn từ xưởng chế biến thịt.
Đam Mỹ H VănBọn họ đến nhà họ Tôn vào ngày 5, hôm nay là ngày 9. Mấy ngày nay bọn họ cũng không ăn một quả trứng nào nên mỗi ngày Tổ Phúc đều "đổi mới" ra 8 quả trứng gà.
Tổng cộng có 40 quả trứng gà, để lấp kín oán khí và miệng người nhà họ Dương, bọn họ quyết định lấy ra 10 quả trứng gà, nói dối là nhà họ Tôn đưa, còn lại 30 quả trứng gà thì bán đi.
"Trứng gà? Bán thế nào?"
Rất nhanh đã có người đến hỏi.