Thẩm Hòa Ninh đứng giữa sân khấu ôm Bạc Thời Dư, không cần anh thật sự nói ra, cô cũng hiểu câu trả lời của anh. Trên tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương, ngọn lửa phản chiếu từ chiếc nhẫn bao phủ lên tượng Phật Quan Âm nhỏ bé quen thuộc trong lòng bàn tay.
Bởi vì cô giống như Quan Âm.
Anh nhìn bất cứ thứ gì tượng trưng cho sự trong trắng và quý giá, đều thấy giống cô.
Trước kia Thẩm Hòa Ninh không phải người hay khóc, nhưng từ khi trở về bên cạnh Bạc Thời Dư, dù là chua xót hay ngọt ngào, cô đều không khỏi đỏ hoe đôi mắt.
Đặc biệt là hiện tại, tận mắt nhìn thấy anh rời khỏi xe lăn, thoát ly khỏi cây nạng, bước đi bằng hai chân, quỳ xuống cầu hôn cô, giống như đã trải qua mấy đời, nước mắt càng không nhịn được mà chực trào.
Cô cảm thấy có chút mất mặt, bản thân cô vốn đã nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, không cố gắng tỏ ra trầm ổn cũng thôi đi, ngược lại động một chút là khóc nhè như đứa trẻ chưa lớn, quả thực không có tiền đồ.
Trong lòng Thẩm Hòa Ninh hy vọng, vào khoảnh khắc cầu hôn này, cô có thể lấy ra chút khí thế ngang bằng, trấn định và kiêu căng giống như nữ chính trong các bộ phim truyền hình hoặc tiểu thuyết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT