Trời đã tối, dù nhà cũ Bạc gia có người phụ trách dọn dẹp thường xuyên nhưng về cơ bản đã bỏ hoang, hơn nửa số đèn phía ngoài đã ngắc ngoải, chỉ còn đèn cảm ứng là tạm dùng được, hắt sáng vào thư phòng cổ xưa đã nhiều năm không sử dụng.
Vẫn còn đó bóng dáng Bạc Thời Dư những ngày xưa cũ, bóng dáng thiếu niên như đang ở ngay trước mắt, rõ nét đến xé lòng.
Cổ họng Thẩm Hòa Ninh nghẹn lại, nặng nề lau nước mắt, đôi giày cao gót chưa kịp đổi giẫm lên mảnh sứ vạng tạo thành những tiếng lạch cạch, bước gần lại Hàn Huỳnh đang trắng bệch mặt mũi.
“Sao bà không nói tiếp đi, muốn khuyên tôi trốn cơ mà? Bà không tin tôi yêu anh ấy ư?”
“Bà nghĩ anh ấy có vấn đề, con gái ít tuổi chưa trải sự đời như tôi, hoặc là bị mối tình đầu làm mờ mắt hoặc là bị anh ấy ép buộc, nên vứt bỏ anh ấy, đẩy anh ấy xuống vực sâu vô tận, tóm lại anh ấy không thể hạnh phúc, cũng không thể có chuyện tôi vui vẻ chịu đựng, phải không?”
“Có một Bạc Thời Dư khiến bà kiêng kị như thế, chẳng phải do chính tay bà bồi dưỡng thúc ép hay sao?”
Hàn Huỳnh cảm giác như có hàng ngàn cây kim châm vào đầu, đột nhiên phát điên: “Câm miệng! Cô câm miệng lại!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play