Biệt thự vốn ở một vị trí vắng vẻ, ban ngày cũng có rất ít xe cộ qua lại, huống chi cổng lớn luôn đóng chặt, nhìn chung tương đối an tĩnh, nếu không nói là quá mức vắng vẻ, vì thế dù có người sinh sống và liên tục chuyện trò cả ngày trời, thì vẫn tịch mịch hệt một ngôi hầm mộ đồ sộ nhưng ngột ngạt. 
Khi những lời này được nói ra, phòng khách vốn luôn vắng lặng, im lìm như bị ném vào một hầm băng lạnh lẽo, chút không khí ít ỏi của sự sống còn sót lại cũng hoàn toàn bị dăm ba câu kia mãnh liệt bóp chết ngạt. 
Bạc Thời Dư lăng lặng chống tay trên thành xe lăn, cứ vậy chằm chằm nhìn mẹ mình, như thể nghe được một câu chuyện nực cười của mấy bà thím ngồi lê đôi mách, tám chuyện thiên hạ. 
“Không tin? Cảm thấy tôi đang cố ý kích thích anh?” Người phụ nữ trung niên nhíu mày, vẻ mặt đầy sự cảm thông, đồng tình, khẽ lắc đầu: “Anh ngàn phòng, vạn tránh, không phải vì sợ tôi gặp Thẩm Hòa Ninh nói cho con bé đó biết chân tướng hay sao? Hiện tại lại khống chế tôi, bắt nhốt tôi trong căn nhà dột nát, bẩn thỉu này, không phải cũng vì lo sợ tôi cố gắng liên lạc với con bé đó, nói cho con bé những việc đó — Anh chỉ sợ con bé biết quá khứ bị che đậy kia?”
Bà nhớ lại hình ảnh con trai khi còn bé, khẽ vươn tay, muốn chạm vào anh, nhưng vừa duỗi tay ra, lại lập tức nhíu mày, thu tay, nụ cười trên môi nhanh chóng phủ sương giá lạnh lẽo, tàn nhẫn, để lộ thứ tình cảm vô vàn mâu thuẫn trong lòng bà. Nửa yêu thương, nửa chán ghét, nửa quyến luyến, nửa tuyệt tình. Giọng điệu nói chuyện cũng càng lúc càng lạnh nhạt, tàn nhẫn. 
“Đáng tiếc, Thời Dư à. Anh đã phòng sai người rồi, cũng đánh thấp trình độ của một cô gái trẻ tuổi. Tôi sở dĩ kiên trì muốn về nước, không phải vì muốn nói với Thẩm Hòa Ninh điều gì cả. Làm một người mẹ, tôi không đành lòng nhìn cậu con trai mình khổ công dưỡng dục sống mơ mơ màng màng, hồ đồ, ngu dại. Khờ khạo cho rằng hoang tưởng bản thân được yêu thương, trân trọng cỡ nào… cho nên cố tình trở về trực tiếp thông não giúp anh —-”
“Ngày anh xuất phát đến khu vực thiên tai, cùng lúc đó anh mất liên lạc với con bé, không biết Thẩm Hòa Ninh dùng cách nào mà tìm được người mẹ của cô ta, việc đó khiến cô ta hoảng hồn một trận, nhưng đồng thời đã ép hỏi được tất cả chân tướng vụ việc năm xưa. Không chỉ đôi chân, mà cả việc anh lén lút nhìn con bé. Thẩm Hòa Ninh đã biết hết tất cả. Biết đến cặn kẽ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play