Thẩm Hòa Ninh sao có thể chê bai, cô chưa bao giờ coi đôi chân tàn tật của anh là chướng ngại, thậm chí đối với cô, đó hoàn toàn không được coi là một điều kiện cần những sự cân nhắc và đánh giá đặc biệt.
Tim sẽ đau, sẽ khó chịu, sẽ vì những đau khổ anh phải trải qua, trách anh không để cho cô ở bên cạnh lúc anh khó khăn nhất, nhưng vào giây phút đầu tiên nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn, cô chưa từng tồn tại bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào.
Bạc Thời Dư là anh trai cô, là người cô say mê hết lòng và yêu thương sâu đậm, anh có chân hay không cũng không quan trọng.
Cho dù anh không có quyền cao chức trọng, không có điều kiện tốt hay không có người chăm sóc, dù chỉ là một bệnh nhân tàn tật bình thường, thì cả đời cô cũng sẽ ở bên anh, ôm lấy anh, cùng anh sống nương tựa vào nhau, miễn là có thể được anh yêu.
Nhưng bây giờ Thẩm Hòa Ninh vẫn chưa muốn dỗ dành anh, không muốn để anh được như ước nguyện, cô cúi đầu rầu rĩ nói: “Em từng chê bai lúc nào chứ, nếu chê bai thì sẽ bôi thuốc rồi mát xa cho anh sao, là chính anh từ chối không cần, giờ lại muốn à? Ngại quá, giờ muộn rồi, em sẽ không ở yên một chỗ chờ anh đâu.”
Ỷ vào việc anh đi đứng bất tiện, cô vẫn có khả năng chạy thoát, Thẩm Hòa Ninh nói làm là làm, cơ thể tập múa cực kỳ mềm dẻo, như con cá nhỏ trượt khỏi khuỷu tay đang giam cầm của anh, bình tĩnh bưng cốc sữa bò lên, còn nhăn mũi hừ với anh một tiếng.
Cô sợ nếu tiếp tục ở lại biệt thự Thành Nam thì không biết lại làm ra những chuyện lau súng cướp cò gì nữa, với lại cũng không biết Bạc Thời Dư phải xử lý bao nhiêu chuyện ở công ty và bệnh viện, điện thoại vẫn luôn rung không ngừng, cô khó khăn lắm mới nghiêm mặt được, thu dọn đơn giản rồi lập tức ra khỏi nhà, đặc biệt có khí thế từ chối việc Giang Nguyên đưa về mà muốn tự ngồi xe buýt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT