Sau khi Thẩm Hòa Ninh rời khỏi phòng thay đồ, cô cứ đi thẳng ra ngoài mà không có đích đến, đi được nửa đường, bước chân hỗn loạn không cẩn thận giẫm phải gấu váy, suýt nữa té ngã. Triển Lăng cách gần đó, vội vàng tiến lên đỡ cô, cô đẩy cánh tay anh ta ra, máy móc tiếp tục tiến về phía trước.
Cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình muốn làm gì, cô chỉ theo bản năng muốn rời xa nơi này, để không phải nghe Bạc Thời Dư nói thêm càng nhiều lời không thích cô.
Cô đã hao hết tâm tư để chọc giận và kích thích anh như vậy, thậm chí còn dùng cả bao cao su để uy hiếp anh, nếu anh có một chút tình cảm nào với cô, thì sao anh có thể chịu đựng được.
Nhưng dường như từ đầu đến cuối đều là ảo tưởng không cam lòng của cô, một sự trả thù trẻ con đến mức nực cười, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể đổi được tình yêu của anh.
Thẩm Hòa Ninh không muốn mọi người nhìn thấy lớp trang điểm bị nhòe của mình, cô cúi đầu, cắn chặt môi, nước mắt yên lặng rơi xuống, cho đến khi một đôi giày cao gót xuất hiện ở cuối tầm nhìn, dừng trước mặt cô hỏi: “Thẩm Hòa Ninh phải không? Cô nhìn xem đây có phải túi xách của cô không?”
Đối phương lại liếc mắt nhìn chiếc túi cô đang nắm chặt trong tay, gật đầu xác nhận: “Chiếc túi cô đang cầm chắc hẳn là của tôi, lúc ấy tôi không chú ý, cùng mẫu mã nên lấy nhầm.”
Thẩm Hòa Ninh thở ra hai hơi nặng nề, cố gắng điều chỉnh tốt biểu cảm, lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play