Tốc độ nói chuyện của Bạc Thời Dư rất chậm, hai chữ “tâm can” nhẹ nhàng rỉ ra khỏi môi lưỡi, có vẻ đặc biệt mềm mại lưu luyến.
Nhưng Chu Tĩnh Nhàn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, bà ta há miệng nửa ngày không nói được câu nào, trong lòng nghi ngờ không chắc chắn, luôn hoài nghi dường như mình đã nghe thấy Bạc Thời Dư nói như vậy ở đâu đó.
Càng lo lắng lại càng không thể nghĩ ra, Chu Tĩnh Nhàn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên lại nghe thấy Bạc Thời Dư hỏi: “Dì Chu, dì có biết, vì sao lúc trước tôi giữ vợ chồng hai người ở lại, vì sao tôi khoan dung cho dì, khoan dung tới mức khiến dì sinh ra ảo giác dì có thể làm chủ thay tôi hay không?”
Vốn dĩ nhiệt độ dưới tầng hầm rất thấp, sau vài câu nói trầm thấp lạnh nhạt của Bạc Thời Dư, nhiệt độ lại hạ xuống còn lạnh hơn cả động băng.
Chu Tĩnh Nhàn sắp không thể đứng vững được nữa, cổ chân run rẩy, bà ta giống như điện quang hỏa thạch nhớ tới một đoạn ký ức nào đó, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.
Hơn ba năm trước, vết thương ở chân Bạc Thời Dư đã chịu đựng qua mọi kiểu tra tấn vô nhân đạo, cuối cùng cũng có xu hướng ổn định ở một mức độ nào đó, có thể xuất viện điều trị, trở về nhà quay lại cuộc sống bình thường.
Nói là bình thường, nhưng một chân đã tàn phế, thời gian lại không lâu, căn bản không đủ để một người thích ứng từ vị trí con cưng của trời đến việc phải làm quen với tàn phế, phải tự chăm lo cho cuộc sống của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play