13.
Nhiều năm trước, sau khi tôi và Trần Diên Chi trở nên giàu có, chúng tôi muốn đưa bố mẹ tôi đến Bắc Kinh nhưng ông bà lại cảm thấy thành phố nhộn nhịp không phù hợp với họ nên nhất quyết ở lại quê hương.
Vài ngày trước, mẹ tôi vừa qua đời và giờ chỉ còn lại một mình bố tôi.
Tôi lo lắng cho ông ấy, không muốn bố ở quê một mình nhưng tính tình ông ấy rất bướng bỉnh, nhất quyết không chịu chuyển tới Bắc Kinh dù thế nào đi nữa.
Miễn cưỡng không nổi.
Sau sinh nhật, tôi nhìn bố tôi ngủ say trước khi rời đi cùng Trần Diên Chi.
Bước đi trên đường, tôi phát hiện ra con đường lầy lội thuở nhỏ giờ đã được trải nhựa, rộng rãi và sạch sẽ.
Tôi còn nhớ ngày cưới anh, pháo nổ rợp trời, nhuộm đỏ cả con đường như ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời.
Khi đó, tôi cưới anh với đầy sự mong đợi, nắm tay anh bước vào phòng tân hôn mới, mong chờ một cuộc hôn nhân viên mãn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ngôi nhà mới nơi tôi định sống lúc đầu, giờ đây tường đều đã bong tróc.
Khắp nơi đều đổ nát.
Giống như cuộc hôn nhân của tôi với anh ấy.
Tan vỡ rồi.
Đang đi, giọng nói khàn khàn của Trần Diên Chi đột nhiên vang lên bên cạnh, hắn nói:
"Nhiễm Nhiễm, anh có lỗi với em.”
“Anh đã không giữ được trái tim mình, anh sai rồi, anh đã phản bội em và cuộc hôn nhân của chúng ta. Đều là lỗi của anh.”
"Tất cả là lỗi của anh."
Có một sự run rẩy ở cuối câu.
Tôi không trả lời anh mà chỉ nhìn lên ngọn đồi cách đó không xa, ngọn đồi phủ đầy cỏ xanh và hoa dại đang nở rộ.
Trong ánh hoàng hôn, nó trông giống như một bức tranh.
Tôi đột nhiên hỏi anh ta: "Trần Diên Chi, anh có nhớ lời thề mà anh đã thề với tôi trên ngọn núi này không?"
Anh sững người một lúc.
Tôi tiếp tục: “Anh từng nói, anh sẽ yêu thương và bảo vệ tôi, cả đời anh sẽ không rời xa tôi nhưng cuối cùng chỉ có tôi là người giữ lời hứa của anh.”
"Tôi biết rằng trong vòng tròn này, việc lừa dối và chăm sóc con ngoài giá thú là chuyện nhỏ nhưng tôi và anh khác nhau. Chúng ta cùng nhau lớn lên như những người bạn thời thơ ấu, cùng nhau bước ra khỏi khu phố nhỏ này. Với máu và nước mắt, chúng ta đã từng bước đạt được ngày hôm nay. Tôi đã nghĩ chúng ta khác với họ.”
“Nhưng cuối cùng, tôi lại trở thành một trò hề.”
Tất cả đều do tôi tự cho rằng mình đúng.
Trần Diên Chi không biết từ lúc nào đã mục nát trong vũng nước bùn của vòng tròn Bắc Kinh.
Tôi là người duy nhất không biết.
Trần Diên Chi vừa khóc vừa xin lỗi tôi, nước mắt lăn dài trên má: “Nhiễm Nhiễm, em có thể tha thứ cho anh một lần được không, anh thật sự có lỗi, sau này anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, được không?”
"Không có sau này nữa."
Nhưng tôi sẽ không mềm lòng.
"Trần Diên Chi, nếu anh làm sai, anh sẽ phải gánh chịu hậu quả."
Vì vậy, tôi sẽ không tha thứ cho Trần Diên Chi.
Mạnh Minh Tuệ đã gửi cho tôi một tin nhắn ——
"Anh ấy thực sự đã bỏ rơi tôi.”
"Tôi sẽ không để anh ấy đi!"
Cô ta phát điên rồi.
14.
Một ngày sau, vào giữa đêm, Trần Diên Chi đột nhiên xuất hiện trên hot search——
#Sốc! Trần Diên Chi, chủ tịch tập đoàn Trần thị bị nghi ngờ có dính líu đến tố cáo xâm hại tình dục#
#Nóng! Hình tượng yêu vợ của Trần Diên Chi sụp đổ#
Đó là bài đăng weibo của một tài khoản blogger có tích V*.
[✔ Tích V trên weibo:
྿ Vàng: Tài khoản đã xác thực thân phận của người dùng, không phải là tài khoản giả mạo.
྿ Đỏ: Tài khoản có lượt tương tác cực kỳ cao, như tài khoản của người nổi tiếng, blogger,… (Tương tự như tích xanh của Facebook)
྿ Xanh: Tài khoản của doanh nghiệp, đơn vị, cơ quan nhà nước.]
Nó ghi lại chi tiết toàn bộ quá trình Mạnh Minh Tuệ bị Trần Diên Chi xâm phạm.
Đêm khuya, giao lưu, say xỉn, cưỡng bức.
Bốn từ khóa tạo nên một câu chuyện.
Trong video, Mạnh Minh Tuệ đã khóc lóc một cách đáng thương và kể cho mọi người về quá khứ bi thảm của mình khi bị Trần Diên Chi cưỡng ép bao dưỡng. Hiện tại cô ta đã mang thai gần năm tháng.
Ban đầu, không có nhiều cư dân mạng tin vào điều đó.
Nhưng với việc tung ra các bức ảnh và video, độ tin cậy của sự việc ngày càng cao hơn.
Và đòn đánh quyết định là —
Hình ảnh cảnh sát đã bắt giữ Trần Diên Chi vì nghi ngờ có liên quan đến vụ việc tấn công tình dục.
Mặc dù Trần Diên Chi đã sớm trở về nhà nhưng sự việc vẫn được lan truyền rộng rãi.
Tôi thấy Trần Diên Chi điên cuồng bấm điện thoại nhưng tất cả những gì anh ta nhận được là thông báo không thể liên lạc được từ tổng đài.
Anh ta không biết.
Mạnh Minh Tuệ đã rời khỏi đất nước ngay sau khi hợp tác điều tra. Là tôi đã đưa cô ta đi.
Mạnh Minh Tuệ biết Trần Diên Chi là người như thế nào và cũng biết Trần Diên Chi sẽ không bao giờ tha cho cô ta sau khi anh ra tù.
Vì thế sau khi trút giận xong, cô ta hoảng sợ bỏ chạy.
Với toàn bộ số tiền mà Trần Diên Chi cho cô ta.
Trần Diên Chi vì muốn cứu vãn tình hình nên chỉ có thể đến gặp tôi.
Anh ta van nài cầu xin tôi hoãn việc ly hôn và cùng đưa ra văn bản giải thích mọi việc với anh ta.
Giả vờ là một cặp đôi yêu nhau.
Tôi nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Tất nhiên tôi có thể đưa ra lời tuyên bố cùng anh nhưng tôi có một điều kiện.”
"Tôi muốn quyền nuôi con."
"Không thể nào!"
Anh ta tức giận nói: "Ấu Ấu là con gái của tôi!"
Tôi không ngạc nhiên, tôi đứng dậy và muốn rời đi "Vậy thì đừng nói chuyện đó nữa."
Trần Diên Chi ngăn tôi lại, hít một hơi thật sâu và nói: "Hạ Nhiễm, tập đoàn Trần thị cũng là đứa con tinh thần của em, em định để cổ phiếu của nó rớt giá và chịu đựng tai tiếng như vậy à?"
Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Trần Diên Chi, anh phải gánh chịu tất cả những lỗi lầm mà mình gây ra.”
Lời vừa thốt ra.
Cả căn phòng chìm vào im lặng.
Chúng tôi nhìn nhau, quen nhau hơn 30 năm, hiểu rõ nhau hơn ai hết, không ai chịu nhượng bộ.
Tuy nhiên, tôi không phải là người nóng vội.
Cuối cùng Trần Diên Chi thở dài: "Được, anh hứa với em."
Tôi không ngạc nhiên trước lựa chọn của anh ta.
So với sự nghiệp lẫy lừng mà anh đã tạo dựng được qua hàng chục năm phấn đấu, chỉ đánh đổi bằng Ấu Ấu thôi thì chưa đủ.
"Vậy thì ký đi.”
"Tôi sẽ đưa ra lời tuyên bố."
Sau khi nhìn anh ta ký xong, tôi rút lại bản thỏa thuận ly hôn với vẻ mặt bình tĩnh đến lạ lùng.
Đây là lần đầu tiên biết đến nỗi đau bị người thân phản bội nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy chuyện đó như đã xảy ra từ kiếp trước.
Tại thời điểm này, tôi chắc chắn.
Tôi thực sự không còn yêu Trần Diên Chi nữa.
Thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy một niềm vui khó tả khi nhìn thấy vẻ mặt chán nản và thất bại của người đàn ông trước mặt.
Một kẻ phản bội làm sao có thể có được một kết thúc tốt đẹp?
Tôi quay người bỏ đi.
Khoảnh khắc bước ra khỏi công ty, cảm nhận ánh nắng chiếu vào người tôi thật ấm áp.
Tôi nhìn lên, mặt trời giữa trưa đã lên cao.
Dù có chuyện gì xảy ra hay là ai đi chăng nữa cũng không đủ sức ảnh hưởng đến hơi ấm của nó.
Một lần nữa, tôi mỉm cười.
Một cách chân thành.
Giờ phút này, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
15.
Sau khi ký xong, thủ tục ly hôn diễn ra rất nhanh chóng.
Thời hạn giải quyết ly hôn là một tháng.
Trước khi mọi chuyện kết thúc, tôi nhận được cuộc gọi từ thư ký của Trần Diên Chi: "Trần phu nhân, Trần tổng bị đâm xe!"
Trần Diên Chi đã trở thành một người thực vật.
Là do Mạnh Minh Tuệ làm.
Mạnh Minh Tuệ đã trộm hết tiền của Trần Diên Chi, sau khi phát hiện ra, anh ta mau chóng cử người đi tìm và rất nhanh đã tìm thấy cô ta vừa phá thai ở Hoa Kỳ.
Trần Diên Chi muốn giam cô ta dưới tầng hầm của biệt thự để tra tấn nhưng Mạnh Minh Tuệ đã nhân cơ hội trốn thoát.
Trần Diên Chi đuổi theo.
Trong lúc rượt đuổi, hai xe đã va chạm nhau.
Mạnh Minh Tuệ bị trọng thương, Trần Diên Chi trở thành người thực vật, hôn mê không tỉnh.
Và tôi đã trở thành cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Trần thị chỉ sau một đêm.
Tôi thay trang phục, khoác lên mình bộ đồ công sở đã lâu không mặc. Đứng trước gương, tôi thậm chí còn không nhận ra chính mình.
Suýt nữa tôi đã quên mất.
Nhiều năm trước, tôi cũng đứng trong giới kinh doanh, cống hiến hết mình lúc tuổi trẻ.
Là tôi tự nguyện lui về chăm lo cho gia đình.
Nhưng tôi chưa bao giờ quên rằng tôi cũng là một doanh nhân có năng lực vượt trội, có thể cùng Trần Diên Chi thành lập Tập đoàn Trần thị.
Đứng tại cuộc họp cổ đông, lời nói của tôi truyền khắp phòng họp một cách rõ ràng: “Tôi sở hữu 32% cổ phần của Tập đoàn Trần thị, Trần Diên Chi đang nằm viện nhưng ngay cả khi anh ta xuất viện thì Tập đoàn Trần thị có thể chịu đựng được vị tổng giám đốc đầy tai tiếng này không?”
“Đứng trên lập trường kinh doanh, lợi ích là trên hết.”
"Thay vì cố gắng giải quyết mớ hỗn độn kia, thì tốt hơn hết nên vạch ra một đường lối rõ ràng, điều này càng có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Trần thị."
"Mọi người nghĩ sao?"
Ngay khi ý kiến này được đưa ra, các cổ đông nghị luận sôi nổi nhưng không ai phản bác.
Tôi nói tiếp: "Những ai ủng hộ tôi đảm nhận vị trí chủ tịch và tiếp quản công việc kinh doanh của Tập đoàn Trần thị, xin hãy vui lòng bỏ phiếu bằng cách giơ tay."
Mười cổ đông.
Mười phiếu đã được bầu.
Tôi “danh ngôn chính thuận”* được bổ nhiệm vào chức vị mới.
[*Nguyên văn: 名正言順: đủ tư cách, khả năng để đảm trách công việc nào đó; được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng.]
"Cảm ơn mọi người đã tin tưởng."
Tôi đứng dậy, hơi cúi đầu cảm ơn: “Từ giờ trở đi, tôi, Hạ Nhiễm, sẽ tiếp quản tập đoàn Trần thị và dẫn dắt mọi người cùng nhau tạo dựng một tương lai mới.”
Giữa tiếng vỗ tay của đám đông.
Tôi đã nhìn thấy chính mình của nhiều năm trước.
Cô ấy nói tên cô ấy là Hạ Nhiễm.
Không phải là Trần phu nhân.
16.
Ba năm sau.
Kể từ khi tôi tiếp quản Tập đoàn Trần Thị, tập đoàn đã có những bước tiến vượt bậc và những cổ phiếu từng bị sụt giảm vì bê bối của Trần Diên Chi hiện vẫn tăng đều đặn.
Không còn ai nghi ngờ khả năng của tôi nữa, thậm chí trong các cuộc đàm phán, họ còn cảm khái* rằng nếu lúc trước tôi không vì gia đình mà rút lui về làm nội trợ, chắc chắn tôi sẽ có chỗ đứng trong giới kinh doanh.
[*cảm khái: động từ: có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi]
Tôi chỉ cười và nói:
"Trái tim tôi chưa bao giờ ngừng chiến đấu."
Dần dần mọi người quên mất mối quan hệ của tôi với Trần Diên Chi.
Chỉ khen ngợi khả năng của tôi.
Bây giờ khi mọi người nhắc đến tôi, họ không còn gọi là Trần phu nhân khiến mọi cô gái ghen tị nữa mà là Chủ tịch Hạ Nhiễm.
Trần Diên Chi và tôi đã ly hôn.
Trần Diên Chi rơi vào trạng thái thực vật và vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ khẳng định kiếp này của anh ta có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Khi mới nghe tin, mắt tôi đỏ hoe, tôi nói anh ấy thật đáng thương.
Các bác sĩ và y tá đều khen ngợi tôi là một người vợ tốt.
Nhưng họ không biết rằng tôi đang cười hạnh phúc như thế nào trong lòng.
Chủ nhật, tôi đến bệnh viện thăm Trần Diên Chi theo lịch, ngày hôm đó trời mưa, những đám mây đen dày đặc che khuất mặt trời.
Trong phòng bệnh cũng có một chút cảm giác chán nản mơ hồ.
Cô y tá chăm sóc anh ấy nhìn thấy tôi đến liền vội vàng chào hỏi: "Trần phu nhân, cô đến rồi."
"Cảm ơn cô đã làm việc chăm chỉ."
Tôi mỉm cười và đặt bó hoa lên đầu giường anh.
Hương hoa đào đỏ tươi bao trùm căn phòng, tô điểm thêm chút sắc màu cho căn phòng xám xịt.
Cô y tá khéo léo rời đi, trước khi đóng cửa, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của các y tá bên ngoài ——
"Cô Trần thực sự là một người tốt. Trần Diên Chi không chỉ bao nuôi nhân tình bên ngoài mà còn có một đứa con ngoài giá thú. Khi chuyện xảy ra, cha mẹ của anh ta cảm thấy xấu hổ đến mức không thèm đến thăm con trai mình. Đều nhờ Trần phu nhân là người tốt, dù trước đó bị anh ta phản bội như thế mà vẫn tiêu nhiều tiền như vậy để chữa trị cho anh ta mấy năm nay. Tiêu rất nhiều tiền cho anh ta.”
"Đúng vậy, Trần phu nhân đã đồng hành cùng Trần Diên Chi từ khi còn nghèo khó đến lúc trở nên giàu có nhưng hắn ta lại lừa dối cô ấy. Thật ghê tởm."
"Bây giờ cô Trần là chủ tịch của tập đoàn Trần Thị. Tập đoàn hiện tại thậm chí còn lớn mạnh hơn trước. Tôi nghe nói mọi cổ đông đều tôn trọng cô ấy."
Âm thanh dần dần nhỏ đi.
Tôi cúi đầu nhìn Trần Diên Chi trên giường bệnh, đã mấy ngày không gặp, khuôn mặt tuấn mỹ vốn có của anh ta trở nên trắng bệch, không có chút màu sắc nào. Các y tá chăm sóc rất chu đáo, dù quần áo có gọn gàng sạch sẽ nhưng vẫn không thể che giấu sự hốc hác của anh ta.
Ai nhìn thấy cũng không khỏi thở dài, Trần Diên Chi sắp ch.ết rồi.
Nói cách khác, nó còn đau đớn hơn cả cái ch.ết.
Trần Diên Chi coi trọng thể diện của mình nhất nhưng hiện tại anh chỉ có thể nằm trên giường bệnh để người khác tắm rửa cho mình.
Loại tra tấn tâm lý này như thể ở dưới địa ngục.
Tôi ngồi trước giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Trần Diên Chi, anh có nghe thấy không?
"Mọi người đều nói tôi là người tốt.”
“Anh từng hỏi tôi một câu nhưng tôi không trả lời.”
Khi đó, Trần Diên Chi vừa trở lại công ty sau khi được nghe tin từ đồn cảnh sát, nhưng được biết Mạnh Minh Tuệ đã mang hết tiền của mình bỏ trốn.
Và người duy nhất có thể cứu anh ta là tôi.
Lúc đó anh hỏi tôi: “Tập đoàn Trần Thị cũng là công sức của em, em nỡ nhìn nó thực sự sụp đổ sao?”
Lúc đó tôi không trả lời.
Là vì thời cơ chưa đến.
Nhưng hiện tại tôi đã có thể nói.
"Tập đoàn quả thực là nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, tất nhiên tôi sẽ không để nó sụp đổ dễ dàng như thế, nhưng tôi thực sự quá mệt mỏi với sự tồn tại của anh."
"Cho nên, tôi chỉ có thể để anh hoàn toàn rời khỏi Trần thị."
17.
Đầu tiên, tôi tiếp cận Mạnh Minh Tuệ. Mạnh Minh Tuệ chưa thông minh đến mức có thể dùng lời nói ép buộc Trần Diên Chi thừa nhận thân phận của mình, cho nên cô ta cơ bản không biết được tầm quan trọng của việc nắm bắt thời điểm.
Đó là lý do tại sao cô ta lại lo lắng hỏi Trần Diên Chi rằng liệu anh ta có cưới cô không, trong khi Trần Diên Chi rơi vào tình trạng tuyệt vọng và muốn ngăn chặn việc ly hôn.
Tôi chắc chắn một điều. Dù thế nào đi nữa, Trần Diên Chi sẽ không bao giờ cưới người phụ nữ đó.
Như tôi đã nói, tôi hiểu quá rõ về anh ta.
Khi còn trẻ, anh ta là một kẻ bất lương, làm việc gì cũng không bao giờ cân nhắc đến hậu quả. Theo năm tháng, anh ta đã dần trưởng thành nhưng trong xương cốt vẫn là một kẻ điên.
Anh ta đã tạo dựng sự nghiệp ở Bắc Kinh bằng cách dựa vào sự điên rồ của mình.
Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không muốn một người điên như vậy làm vợ.
Huống chi so với Mạnh Minh Tuệ, anh ta càng quan tâm tới thể diện của bản thân hơn.
Kể cả Mạnh Minh Tuệ có thai, Trần Diên Chi cũng sẽ không cưới cô ta.
Vừa ly hôn đã có con.
Điều này đi chệch khỏi hình ảnh người đàn ông yêu thương vợ con mà anh đã dày công xây dựng.
Anh ta có thể bỏ rơi người vợ đã cùng mình trải qua mấy chục năm thăng trầm không chút do dự, vậy liệu đối tác làm ăn có yên tâm hợp tác với anh không?
Tất nhiên câu trả lời là, không.
Và Mạnh Minh Tuệ cũng biết điều ấy.
Đó là lý do tại sao cô ta gửi tin nhắn ép tôi rời khỏi Trần Diên Chi.
Nhưng cô ta đã đánh giá sai về tôi.
Tôi không phải là một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối chỉ biết dựa vào đàn ông.
Trần Diên Chi đã phản bội tôi.
Tôi sẽ ly hôn với anh ta nhưng tôi sẽ không để mọi thứ ra đi dễ dàng.
Điều tương tự cũng phải xảy ra với Mạnh Minh Tuệ.
Vì vậy tôi đã kích động mối quan hệ giữa hai người.
Sự thật đã chứng minh rằng mối quan hệ giữa Trần Diên Chi và Mạnh Minh Tuệ thực sự rất mong manh.
Tôi thực sự muốn hai con chó cắn xé nhau và cả hai đều thua thê thảm.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự điên rồ của bọn họ, một kẻ đã ch.ết và kẻ còn lại trở thành người thực vật.
Nhưng đâu liên quan gì đến tôi.
Lúc đó tôi đã nói với Trần Diên Chi:
"Làm sai thì phải gánh chịu hậu quả."
Hậu quả là, mọi thứ mất hết.
"Kiếp sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa."
Tôi rời khỏi bệnh viện mà không ngoảnh lại và tôi cũng nói với y tá rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tất cả mọi việc trong quá khứ.
Để nó qua đi.
Đi ra khỏi bệnh viện, một bóng dáng nhỏ bé nhảy vào lòng tôi: “Mẹ.”
Tôi mỉm cười và ôm lấy cô bé.
Ấu Ấu giơ ngón tay lên trời, mỉm cười rạng rỡ, nói: "Mẹ ơi, mặt trời mọc rồi, mưa đã tạnh và bầu trời trong xanh."
Tôi ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện, mặt trời vừa bị những đám mây đen che phủ đã từ từ ló ra.
Ánh nắng xua tan sương mù và chiếu xuống cơ thể tôi, thật ấm áp.
Giống như thời tiết ngày tôi chia tay Trần Diên Chi.
Tôi nhẹ nhàng nở một nụ cười:
"Ừ, trời nắng thật đẹp."
Và những đám mây đen che khuất ánh sáng,
Cuối cùng sẽ bị xua tan.
(Toàn văn hoàn)