Chương 6: Đăng kí kết hôn (6)
Nghe được tiếng cười trầm thấp của Quý Nghiêm Diệp, Nguyễn Cẩm mới kịp phản ứng lại, là bản thân mình chỉ biết nói cho sướng miệng.
Rõ ràng là biết tính tình người đàn ông này không tốt, cảm xúc lúc này càng không tốt, người khác còn sợ chẳng dám khuyên, sao cô lại như ăn phải pháo nổ, nói linh tinh ba lăng nhăng mà không hề suy nghĩ.
Bảo người ta hút thuốc đến chết… còn muốn nhảy Disco trên phần mộ của người ta!
Nguyễn Cẩm thật sự muốn tát cho mình một cái, không khí hiện tại như một hiện trường một vụ án mạng, tịch mịch đến dọa người, trán cô lấm tấm chút mồ hôi, thong thả mà kiên định dịch dịch ra phía cửa xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn phải chạy trước rồi nói sau, tuy đang ngồi xe lăn, nhưng cơ bắp cánh tay của người đàn ông này vẫn còn rất lực lưỡng, mong là đừng tóm cô lại rồi đánh một trận…
Nghĩ cái gì là cái đấy thành sự thật. Đúng là phủi phui cái miệng mà.
“Đừng đi vội.” Quý Nghiêm Diệp bỗng nhiên nói.
Nguyễn Cẩm không dám quay đầu lại nhìn anh, cứng người hỏi: “Hả? Làm sao vậy?”
“Còn có việc.”
“Việc gì, việc gì vậy…” Giọng nói Nguyễn Cẩm run rẩy hết cả lên.
“Lại đây.” Người đàn ông ra lệnh vừa ngắn gọn vừa dứt khoát.
Khí tràng của anh thật sự là quá mạnh mẽ, Nguyễn Cẩm kháng cự vài giây, đành phải ngoan ngoãn dịch qua.
Trong lòng cô còn đang ôm ấp một niềm tin nho nhỏ, bắt đầu ngượng ngùng giải thích.
“Đánh là thương, mắng là yêu. Lúc nãy tôi chỉ nói mát thôi, bởi vì quá quan tâm tình trạng sức của của anh. Thật đấy, tôi sợ anh hút thuốc đến mức đổ bệnh, nên mới dùng phép khích tưởng để kích anh một chút thôi.”
“Thật không?” Quý Nghiêm Diệp nhàn nhạt đáp.
“Thật đó!” Nguyễn Cẩm lập tức trả lời.
Ghế dựa bằng da thật phát ra chút âm thanh cọ xát nho nhỏ, thân mình Quý Nghiêm Diệp hơi ngồi dậy một chút.
Anh còn có thể ngồi dậy! Thân thể thật sự là quá linh hoạt mà!
Nguyễn Cẩm dùng dư quang để nhìn trộm anh, nội tâm không nhịn được mà cảm thán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, liền thấy anh thong thả cúi người sang chỗ cô, trên tay còn cầm điếu xì gà vẫn còn hồng.
Anh đang định dùng xì gà để làm bỏng cô sao?! Nguyễn Cẩm mở ta mắt, đầu óc rối loạn lung tung tưởng tượng ra đủ loại cốt truyện, trong nháy mắt liền hóa thân thành nữ chính phải chịu giày vò đau khổ trong kịch bản của chính mình.
Bên ngoài đều là người của anh, cô muốn chạy cũng không thể chạy được, hiện giờ lại vừa mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, tình cảnh càng là tứ cố vô thân*, nghĩ mà đã thấy lo.
*Tứ cố vô thân: nhìn quanh bốn phía không ai thân thích, ý nói người sống đơn độc không nơi nương tựa, không có ai để nhờ cậy. (Nguồn: https://www.facebook.com/ngayngayvietchu/posts/500021244005299/)
Nghĩ như vậy, cô không khỏi chấp nhận số phận, giọng điệu oán giận, nói: “Anh làm bỏng chết tôi đi.”
Quý Nghiêm Diệp: “…”
Nguyễn Cẩm lại buồn bã nói: “… Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa.”
Cô khụt khịt mũi, giọng nói cũng nhỏ đi: “Nhưng anh phải nhớ kĩ là, trong bản hiệp nghị trước kết hôn có điều khoản là, trong thời gian còn là vợ chồng hợp pháp, ai mà bạo lực gia đình thì phải bồi thường toàn bộ tài sản của mình cho đối phương.”
“Mặc dù anh không thương tiếc tôi, thì cũng nên thương tiếc tài sản của mình chứ? Hiện giờ, thân thể của anh vẫn còn tốt, chắc chắn là có thể sống thêm rất nhiều năm nữa. Nếu anh không chết sớm, mà lại không có tài sản tiêu dùng, thì có phải là một chuyện rất bi thảm hay không?”
Quý Nghiêm Diệp: “…”
Thật sự muốn biết, rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ những cái vớ vấn lung tung gì vậy.
Xì gà đã cháy một nửa, bây giờ vẫn còn đang trong trạng thái chưa tắt. Anh rũ mắt lắc nhẹ điếu thuốc, tàn thuốc lập tức rơi xuống tấm thảm quý giá dưới chân.
Cánh tay lười biếng duỗi lên phía trước: “Cho cô.”
“Hả?” Lúc này Nguyễn Cẩm mới quay đầu lại.
“Xì gà, vứt hộ tôi.” Quý Nghiêm Diệp hơi mất kiên nhẫn.
Nhìn cô gái nhỏ lại trố mắt tiếp, anh mới dựa lưng ghế một lần nữa, nhắm mắt nói: “Cô đi vào trước đi.”
Cho nên, người này cầm điếu thuốc đưa tới gần cô, chỉ là để nhờ cô vứt hộ thôi sao?
Vậy thì sự “khuyên bảo” của cô vẫn có hiệu quả rồi!
Trong nháy mắt, Nguyễn Cẩm lại vui vẻ, nhanh chóng cầm nửa điếu xì gà còn sót lại đưa ra ngoài xe.
Cô nghĩ nghĩ, cái này chắc quý lắm, nên hơi do dự một chút, nhìn về phía lão Lưu tài xế: “Cái này xử lí sao đây?”
“Để tôi đi xử lí, Nguyễn tiểu thư.” Lão Lưu giật mình một cái, giọng điệu cung kính.
Luật sư Tưởng và bác sĩ Chử bên cạnh cũng mang vẻ mặt không được tự nhiên, bộ dáng muốn hỏi lại thôi.
Biểu cảm Nguyễn Cẩm bình tĩnh: “Sao vẻ mặt còn đau khổ thế? Tôi đã khuyên bảo Quý tiên sinh của các người thật tốt rồi, quá trình cực kì suôn sẻ, thật ra tình tình anh ấy còn khá tốt…”
Luật sư Tưởng không nhịn được mà nói: “Nguyễn tiểu thư, lúc nãy chúng tôi ở bên ngoài nghe thấy hết rồi.”
Nguyễn Cẩm sờ sờ mũi: “À, vậy bây giờ tôi đi vào trước nha?”
….…
Khi vào cửa Nguyễn Cẩm mới thấy, trên vách tường của ảnh viện này có dán rất hình của của các minh tinh, kết cấu hình ảnh đều rất tốt, trong đó, có rất nhiều tấm hình từng được đăng lên tạp chí.
Một cô gái tóc ngắn hấp tấp vào cửa sau cô, trên tay còn ôm một chiếc túi lớn ngừa bụi: “Là Nguyễn tiểu thư sao ạ?”
Cũng không đợi Nguyễn Cẩm trả lời, cô gái này liền nhấc chân đá tung cửa phòng trang điểm bên trong ra, phát ra một tiếng “rầm”: “Mời vào.”
Nguyễn Cẩm hoảng sợ, nhanh chóng ngoan ngoãn đi vào, ngay sau đó bả vai liên bị ấn xuống, ngồi trên ghế.
Cô gái cúi người, tỉ mỉ nhìn chằm chằm mặt cô: “Cô gái, cô có địa vị như thế nào?”
Nguyễn Cẩm bị hỏi đến ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đành phải đứng đắn nói: “Xin chào, tôi là Nguyễn Cẩm.”
“Trịnh Phàm Trần.” Cô gái nhướng mày, rồi nói.
Cô ấy đeo khuyên môi màu bạc, khi nói chuyện còn tỏa ra ánh sáng long lanh.
Tầm mắt Nguyễn Cẩm không tự chủ được mà nhìn theo ánh sáng ấy, chỉ cảm thấy diện mạo và khí chất của cô gái này đều rất “ngầu”.
Một lát sau mới nhớ ra, cô ấy hẳn là một trong những nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất bây giờ- Trịnh Phàm Trần.
Chỉ là vị này bình thường đều chỉ hợp tác với các minh tinh nổi tiếng, sao hôm nay lại chạy tới đây?
Tính tình Trịnh Phàm Trần ngay thẳng, lúc này lại chủ động bắt chuyện: “Cô không biết đâu, khi tôi nhận được điện thoại của Cố tổng thì liền lái xe tới đây ngay lập tức, nhưng trên đường lại bị kẹt xe, làm hại tôi phải xuống xe chạy chậm hai con phố.”
Nguyễn Cẩm được cưng chiều mà lo sợ: “Cổ tổng mà cô nói là…”
Trịnh Phàm Trần cười nói: “Cố Thiên, tổng giám đốc công ty giải trí Thanh Chung, cô không quen biết sao?”
Nguyễn Cẩm lắc đầu: “… Không quen biết.”
Trịnh Phàm Trần suy tư một chút: “Vậy địa vị của cô còn lớn hơn cả Cố tổng nữa.”
Nguyễn Cẩm còn chưa kịp cân nhắc và suy nghĩ thấu đáo lời này có ý gì, thì đã bị chỉ huy đứng dậy, dang rộng hai tay, đo vòng eo và các loại số đo khác.
Sau đó, liền mơ màng bị tròng lên chiếc áo corset* chật muốn chết.
*Corset: là một loại áo được mặc để định hình cơ thể thành dáng người đồng hồ cát mà phụ nữ thường ao ước. Tác dụng của áo không chỉ để đẹp mà còn cải thiện tư thế (thẳng cột sống), và đẩy ngực cao hơn. Cả nam giới và phụ nữ đều có thể mặc áo corset, dù nó phổ biến hơn cho phụ nữ. (Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Corset)
Từ từ đã… áo Corset?
Hiện tại, Nguyễn Cẩm cảm thấy, Quý Nghiêm Diệp bảo cô tới chụp ảnh cưới, không phải là để “trả ơn” gì cả.
Mà là để tra tấn cô.
Áo corset kia như dụng cụ tra tấn, eo cô như bị tách rời thành hai đoạn, Trịnh Phàm Trần ở phía sau lại tiếp tục thắt chặt, còn cười tủm tỉm khuyên bảo cô.
“Nhịn một chút thôi, như vậy mới mặc váy cưới đẹp được. Cô không thích có một bộ ảnh cưới xinh lung linh sao?”
“Tôi không thích, cô buông tôi ra trước được không?” Nguyễn Cẩm sắp khóc đến nơi rồi.
Nhưng thật ra… thật sự rất đẹp.
Váy cưới Trịnh Phàm Trần mang tới, sau khi mặc xong, Nguyễn Cẩm liền không muốn tách rời khỏi nó, bởi vì thật sự là quá vừa vặn, cũng quá hợp với khí chất của cô.
Trịnh Phàm Trần là người thích tự mình xử lí mọi chuyện. Cô ấy ghét tác phẩm nhiếp ảnh của mình có dấu vết của người khác, cho nên liền dứt khoát không thèm mời chuyên viên trang điểm luôn.
Nguyễn Cẩm ngửa mặt để cô ấy tô tô vẽ vẽ trên mặt mình, dư quang còn muốn thưởng thức bản thân trong gương.
Khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
Trịnh Phàm Trần: “Đừng có cười, giãn mặt ra.”
Cô mới ngoan ngoãn “à” một tiếng.
Sau đó, lại không nhịn được, mà tiếp tục nhìn trộm qua gương----
Váy cưới là kiểu cúp ngực, làm bằng vải lụa mềm mại bóng loáng, bên trên là tầng tầng lớp lớp hoa và ngọc trai trang trí. Khi mặc vào liền có vẻ đẹp ung dung, quý phái như tiểu thư cung đình quý tộc phương Tây thời xưa.
Nhưng vóc dáng Nguyễn Cẩm không cao, chỉ có thể đi giày cao gót rất cao bên dưới để độn lên.
Nháy mắt, cô liền thành chị đại cao 1m7, cực kì khí thế.
….…..
Sau khi trang điểm xong, Trịnh Phàm Trần liền đi ra ngoài, nói là đi chuẩn bị thiết bị chụp ảnh.
Mặc áo corset làm hơi thở của cô không được đều đặn, Nguyễn Cẩm định nghỉ ngơi trước một chút. Cô cởi giày cao gót ra, cẩn thận ngồi xuống ghế.
Sau khi đi vào cõi thần tiên vài giây, cô liền suy nghĩ tới một vấn đề.
Quý Nghiêm Diệp từng nói là sẽ mua váy cưới 100 vạn cho cô mặc, cũng không biết là nói thật hay nói đùa.
Nếu là nói thật, thì là chiếc váy trên người cô sao?
Yên lặng đứng thẳng người, cô nghĩ tới nghĩ lui, liền quyết định hỏi bách khoa toàn thư Tiêu Tình Lãng.
Bên kia trả lời rất nhanh: [Đây là cái gì?]
Nguyễn Cẩm: [Ảnh chụp tớ mặc váy cưới đó.]
Tiêu Tình Lãng: […]
Tiêu Tình Lãng: [Tớ cũng không đui mà không nhìn thấy. Tớ là muốn hỏi cậu, không có việc gì thì sao tự nhiên lại mặc lễ phục cao cấp mới nhất của hãng P trên người mình?]
Nguyễn Cẩm chỉ nhìn thấy mấy chữ “cao cấp mới nhất” này.
Cô nhấc làn váy lên một chút, cầm di động gõ chữ: [Vậy váy này có giá trị bao nhiêu?]
Tiêu Tình Lãng: [Chắc là tầm trăm vạn trở nên thì phải? Chủ yếu là dù có tiền cũng không thể mua được, toàn cầu chỉ có một cái duy nhất, do đích thân nhà thiết kế Hoa kiều Vear Chen làm thủ công, chỉ từng được triển lãm ở show thời trang mùa xuân RQ thôi.]
Tiêu Tình Lãng: [Hôm nay, văn phòng bọn tớ còn thảo luận về chiếc váy này nữa đấy. Chút nữa, ở liên hoan phim Tiên Hạc, chắc là Tô Yểu sẽ mặc chiếc váy này để đi thảm đỏ. Lúc trước, phòng làm việc của cô ấy cũng từng ám chỉ qua, fans cũng đều đang spam tạo khí thế, nói chỉ có nữ diễn viên nổi tiếng mới mượn được chiếc váy này. Ngày hôm qua mới lên hot search xong.]
Khoảng một phút sau.
Tiêu Tình Lãng: [… Mẹ nó…]
Tiêu Tình Lãng: [Tô Yểu đi thảm đỏ, mặc chiếc váy cao cấp của năm trước…]
Tiêu Tình Lãng: [Nguyễn Tiểu Kim! Cậu mau khai thật cho tớ, lễ phục này từ đây mà có?!]
Đối mặt với sự spam dò hỏi của bạn thân, Nguyễn Cẩm bình tĩnh để điện thoại về chế độ không làm phiền, đặt lên trên bàn.
Cô cảm thấn bản thân mình… cần bình tĩnh lại một chút.
Nữ minh tinh Tô Yểu này, đương nhiên là Nguyễn Cẩm biết, hơn nữa, hầu hết người dân cả nước đều biết cô ấy…
Khi 5 tuổi liền bắt đầu đóng phim, cho đến hiện tại, ở độ tuổi 23, bộ phim nào cô ấy diễn đều hot, hoàn toàn xứng đáng là nữ diễn viên quốc dân.
Hiện tại, váy người ta định dùng để đi thảm đỏ, lại được mặc trên người cô…
Chuyện này chỉ có thể dùng hai chữ “ảo diệu” để hình dung, căn bản là không giống một chuyện chân thật chút nào.
Mơ mơ màng màng mà quơ quơ đầu, Nguyễn Cẩm cảm thấy, cô vẫn nên nhanh chóng cởi váy này ra cho thỏa đáng.
Thứ nhất, giá cả quá đắt đỏ, cô mặc không thật sự phù hợp. Thứ hai, Quý Nghiêm Diệp cũng không phải dạng người tốt lành gì, nhỡ đâu người này chỉ mượn để lòe cô thì sao?
Nhưng quần áo của cô đều đặt trong phòng thay đồ, mà chìa khóa phòng thay đồ lại bị Trịnh Phàm Trần cầm đi.
Nguyễn Cẩm đành phải đi giày vào ra ngoài tìm người.
….…
Sàn nhà vừa mới bị mưa hắt vào, trên mặt đất còn có những vệt nước chưa khô, đang sáng lấp lánh.
Nguyễn Cẩm nhấc váy đi thật cẩn thận, nhưng giày cao gót dưới chân cô quá cao, nên vẫn không tránh khỏi mà bị trượt chân, thân mình hơi ngả ra sau---- dư quang nhìn thấy xe lăn Quý Nghiêm Diệp đang đi từ chỗ ngoặt tới.
Biểu cảm của người đàn ông lạnh lùng, cũng không giống bộ dáng định giúp đỡ gì đó.
Giây tiếp theo, anh mới tiện tay buông phanh ra, để xe lăn tự đi lên phía trước.
Không hề hoang mang mà đỡ được người con gái vào lòng.
Hơi thở mang mùi hương dây và xì gà vây quanh cô, Nguyễn Cẩm từ từ mở mắt ra.
May quá, cô vẫn chưa hạ cánh xuống đất.
Nhưng mà… cục diện trước mắt nên giải quyết thế nào đây?
Cả người cô đều ngồi trên đùi Quý Nghiêm Diệp, chỉ cần hơi quay đầu, là khóe môi liền có thể cọ qua trán anh---
Bầu không khí hơi ái muội, thật sự không thích hợp cho đôi vợ chồng giả như họ.
Hơi ngửa người ra sau, dưới chân lại cố gắng tiếp đất, nhưng không có Quý Nghiêm Diệp trợ giúp, Nguyễn Cẩm căn bản không thể đứng lên được.
Nhưng người đàn ông phía sau lại không hề có phản ứng gì, hô hấp anh không nhanh không chậm mà cọ qua tai cô.
Hơi ngứa.
Cô nhấp nhấp môi, quyết định hòa giải trước, để không khí không quá xấu hổ như vậy.
Cô quơ quơ chân: “… Thật thần kì nha, xe lăn của anh lại có thể tự di chuyển được.”
Cô vẫn luôn quan sát, hầu hết đều có người đẩy sau xe lăn.
Quý Nghiêm Diệp vẫn không chịu nói chuyện.
Nguyễn Cẩm lại thử thương lượng với anh: “Anh có thể đẩy phía sau tôi một cái, để tôi đứng lên không?”
“Không được.” Lần này, anh từ chối rất dứt khoát và lưu loát.
Nguyễn Cẩm: “…”
Nguyễn Cẩm: “Vì sao?”
“Cô chủ động nhào vào lồng ngực tôi.” Một bàn tay khống chế tốc độ đi lên phía trước của xe lăn, Quý Nghiêm Diệp rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất: “Nên sao tôi lại không thể thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cho cô ngồi đủ cơ chứ?”
Anh nghiêm trang nhàn nhạt nói.