Tiểu Ngốc tử

CHƯƠNG 3.2: Thư Bạch Thu được bế lên


1 tháng


Không lâu sau, La Nhung quay lại, theo sau là người phục vụ đẩy xe ăn.

Người phục vụ đặt đĩa ăn lên bàn, mở nắp ra, để lộ một ngăn đựng bánh bao hấp. Bên cạnh lồng là một bát cháo và một đĩa đựng các món ăn kèm.

Đêm càng lúc càng tối, gió lạnh bên ngoài tràn vào. Hương thơm quyến rũ thoang thoảng trong căn phòng khách ấm áp, dễ chịu càng khiến lòng người thêm hưng phấn.

Thư Bạch Thu được La Nhung dẫn tới bàn ăn, vừa rồi thanh niên này vẫn đứng ở một góc phòng khách, từ lúc La Nhung rời đi, cậu vẫn không hề thay đổi vị trí, cũng không có chủ động tìm chỗ ngồi, ngồi xuống.

Nhìn cách bày biện bàn ăn tinh xảo và trang trọng, Thư Bạch Thu không trực tiếp ngồi vào chiếc ghế đối diện mà đứng ở bên cạnh bàn ăn.

Đối mặt La Nhung đang quay đầu lại, Thư Bạch Thu đứng thẳng, tay cầm đôi đũa bạch ngọc trên bàn, đưa tra trước mặt La Nhung, hơi cúi đầu, nói một câu cung kính và máy móc.

“Mời dùng cơm.”

Giọng thanh niên mềm mại, tuy có chút khàn khàn nhưng vẫn êm tai.

Nhưng hành động và nội dung lời nói của cậu lại khiến mọi người giật mình kinh ngạc.

Hơn nữa, trên tay Thư Bạch Thu còn có những vết thương ửng đỏ.

Người phục vụ sửng sốt một chút, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn La Nhung nhưng cũng nhanh chóng quay đầu lại.

Động tác của La Nhung cũng dừng lại.

như là hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Đến tột cùng cậu đã trải qua những gì, Thư Bạch Thu mới trở thành như vậy.

Thư Bạch Thu rũ mắt xuống, không dám nhìn loạn xung quanh, khi nghe thấy tiếng người đến gần, cậu vô thức co rút vai.

Nhưng không có cơn đau nào trên người cậu, chỉ có một âm thanh trầm đục.

—— Chiếc ghế ăn bằng gỗ nguyên khối vốn được để ở đầu bàn giờ được đặt phía sau Thư Bạch Thu.

Tay bưng chiếc ghế nặng nề, La Nhung chỉ nói một câu.

“Đây là bữa tối của cậu.”

Đồ ăn và đĩa được chuyển đến trước mặt Thư Bạch Thu, La Nhung nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ quay lại nói với Thư Bạch Thu.

“Ăn xong cậu có thể nhấn nút ở đây, tôi sẽ quay lại dọn.”

“Nếu có thắc mắc, cậu có thể nhấn nút liên lạc bên cạnh bất cứ lúc nào, sẽ có người chịu trách nhiệm đến giải đáp.”

La Nhung lặp lại.

“Đây là bữa tối của cậu, cậu hãy từ từ dùng.”

Nói xong, La Nhung cùng người phục vụ rời đi.

Chỉ còn lại Thư Bạch Thu ngồi ở bàn phòng khách.

Thư Bạch Thu chậm rãi nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng kín, trên mặt có chút nghi hoặc.

Cậu không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng có thể thu tay lại vẫn làm Thư Bạch Thu thấy nhẹ nhõm.

Hắn lập tức đặt đôi đũa bạch ngọc trong tay xuống, đầu ngón tay cong lại như phỏng tay, không dám chạm vào lần nữa.

Đồ ăn trên bàn vẫn tỏa ra mùi thơm quyến rũ, bụng Thư Bạch Thu lại lần nữa phát ra âm thanh lộc cộc.

Thư Bạch Thu lại quay đầu nhìn về phía cửa, nơi đó không có động tĩnh gì, cậu chậm rãi vươn tay về phía vỉ hấp, cũng không có người sẽ đột ngột xông vào, la lớn mắng cậu.

Câu “Đây là bữa tối của cậu”, dường như không phải là một lời nói dối.

Thư Bạch Thu cuối cùng cũng ăn tối, cậu kéo tay áo lên nửa chừng, khép những đốt ngón tay gầy gò trắng nõn vào cổ tay áo, dùng góc áo lót tay cầm thìa súp lên, chậm rãi xúc từng miếng bánh bao hấp.

Chàng trai ăn thực an tĩnh, không làm thìa đá ngọc bích và đĩa ăn gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Một lúc lâu sau, nút bên cạnh bàn được ấn, người phục vụ tới lấy đồ ăn, theo sau là La Nhung.

Vỉ hấp, bát súp và các món ăn phụ đều được mang đi.

Bởi vì hắn không biết khẩu vị của Thư Bạch Thu, cho nên mỗi cái bánh hấp đều có nhân khác nhau, nhưng hắn lại thấy không bị dư lại.

Bàn ăn sạch sẽ, không có một chút cơm thừa hay một giọt súp nào, ngay cả bát đĩa và thìa cũng được đặt ngay ngắn ở vị trí cũ.

Khác với đồn đại là một tên ngốc thần khí bất ổn, bản thân Thư Bạch Thu không chỉ dễ chăm sóc hơn dự đoán mà còn được giáo dục rất tốt, nhìn thoáng qua là có thể thấy được.

La Nhung hỏi: “Tiểu Thư tiên sinh ăn no chưa?”

Thư Bạch Thu ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ đang quan sát vẻ mặt của La Nhung sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, Thư Bạch Thu do dự một chút, rất cẩn thận, nhẹ giọng hỏi.

“Tôi đi vệ sinh được không?”

“Bên này.”

La Nhung chỉ đường cho cậu, người phục vụ thu dọn bát đĩa rồi rời đi.

Thư Bạch Thu sau khi đi vào, trong phòng tắm không ngừng truyền đến tiếng nước, mơ hồ không rõ ràng.

Một lúc sau, cậu bước ra.

Thiếu niên sắc mặt đều có chút trắng bệch, trên mặt có chút ướt.

Khi đi ra, cậu nhìn thấy La Nhung vẫn còn đứng ở đó, cậu có chút kinh ngạc, cơ thể hơi cứng đờ.

“Bác sĩ dâng bị kẹt xe, phải một lúc nữa mới tới.”

La Nhung cũng biết, quay nửa khuôn mặt bị thương của mình lại, ngắn gọn nói.

“Nếu không có việc gì thì có thể đi nghỉ ngơi một lát.”

Tuy nhiên, sau khi quay đầu lại, anh nghe thấy một giọng hơi khàn.

“Cảm ơn……”

La Nhung hơi dừng một chút, sau đó nghe được một thanh âm nhẹ nhàng hơn.

“Cảm ơn La tiên sinh.”

Hắn không ngờ rằng chàng trai trẻ sẽ cảm ơn người đã hù dọa mình, ngay lúc La Nhung đang dừng lại, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ. 

Thư Bạch Thu vừa thì thầm cảm tạ đột nhiên cúi người xuống, đôi vai gầy như tờ giấy chợt run lên, cậu không thể kìm nén được cảm giác buồn nôn mãnh liệt đột nhiên dâng lên này.

“Khụ —— khụ ngô, khụ……!”

Mặc dù cậu bé đã cố gắng hết sức để bịt miệng và mũi nhưng vẫn có chất lỏng rỉ ra từ giữa những kẻ tay mảnh khảnh của cậu.

Thư Bạch Thu nôn ra, nôn ra chỉ là dịch trong suốt.

“……?!”

Bị sốc trước tình huốn bất ngờ này, người đàn ông mạnh mẽ và hung dữ rơi vào tình trạng luống cuống.

Hơn nữa đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên Thư Bạch Thu nôn mửa sau bữa ăn, cậu nôn ra chất lỏng trong suốt không có cặn thức ăn.

Nghĩ đến đây, vừa rồi cậu bé đã nôn mửa trong phòng tắm.

La Nhung ở một bên đưa tay đỡ Thư Bạch Thu, nhưng thân thể của thiếu niên vẫn run rẩy.

Thư Bạch Thu tình trạng cực kỳ suy yếu, nhưng khi cậu vừa mới ngừng nôn mửa, những lời cậu vừa ho vừa nghẹn ngào nói ra vẫn là ——

“Xin lỗi, thực xin lỗi…… Khụ, tôi lập tức sẽ dọn……”

Giọng cậu ấy có chút hoảng sợ.

Mà Thư Bạch Thu vừa nói, cậu thật sự muốn cúi xuống lau chùi sàn nhà bị ố vàng. Trước khi La Nhung ngăn trở, một âm thanh trầm dục đột nhiên vang lên từ cách đó không xa.

“Chuyện gì xảy ra?”

Một giây tiếp theo, Thư Bạch Thu run đến mức suýt ngã, bị một đôi cánh tay vươn ra ôm lấy, thân thể mảnh khảnh gầy yếu bị giữ chặt trong vòng tay đó.

Thư Bạch Thu tầm nhìn đã sớm bị nước mắt làm mờ đi, cậu nhìn không rõ người đang ôm mình, nhưng hơi thở mạnh mẽ của hắn lại lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể mềm yếu của cậu.

“Tiểu Thư tiên sinh đã ăn xong bữa tối mười một phút trước, vừa mới xuất hiện tình trạng n·ôn m·ửa.”

“Đây chắc là lần thứ hai cậu ấy n·ôn m·ửa, chỉ nôn ra nước.”

Giọng nói trầm thấp của La Nhung từ phía sau truyền đến, rõ ràng đã có điều tra trước đó.

Một giọng nam khác vang lên, người đàn đang ôm Thư Bạch Thu hỏi.

“Cậu đã nôn hết ra chưa?”

Giọng nói hơi trầm xuống, ghé sát vào tai cậu, hỏi Thư Bạch Thu. 

“Cổ họng đã cảm giác bớt đau chưa?”

Thư Bạch Thu không nói được, cậu vẫn run rẩy, ho khan hai cái, mới khẽ gật đầu, cố gắng hết sức tỏ ra mình sẽ không làm bẩn nơi này nữa.

Cậu không dám đến quá gần quần áo của đối phương, ngón tay gầy gò trắng nõn nắm chặt mấy tờ khăn giấy La đưa cho, trong lòng không ngừng nghĩ đến việc dọn sàn nhà càng sớm càng tốt.

Không thể…… làm bọn họ tức giận ……

Nhưng Thư Bạch Thu còn chưa kịp cử động, một bàn tay rắn chắc đưa ra ấn vào bụng hắn.

Thân thể Thư Bạch Thu kịch liệt run rẩy, nhưng động tác của người đàn ông lại không hề chậm lại chút nào.

Để bàn tay lên bụng Thư Bạch Thu ấn nhẹ, càng ấn thì càng cảm nhận rõ hơi thở mỏng manh của cậu.

Cậu giờ thở có chút khó khăn, lại có một âm thanh từ tính vang lên.

“Bây giờ đau ở đâu? Ở này?”

Thư Bạch Thu run rẩy, không trả lời được.

Tình trạng của cậu dường như trở nên tồi tệ hơn trước.

Người ôm cậu không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ ấy vẫn cử động vị trí của đau.

Cho đến khi lòng bàn tay chạm vào một chỗ nào đó, cơn đau chọt trở nên dữ dội làm cậu không thể kiềm chế.

“Ách ngô……”

Lực tay để trên bụng cậu rốt cuộc cũng biến mất biến mất.

Có vẻ như người đàn ông đã rút tay lại.

Sau đó nói một câu suy đoán.

“Co thắt dạ dày.”

Hành vi của đối phương không có vẻ gì là đáng sợ và ác độc.

Ngược lại nghiêm cẩn và thuần thục, càng như là bác sĩ.

Giọng nói của người đàn ông không còn gần nữa, giống như đang ngẩng đầu lên hỏi La Nhung.

“Cơm chiều có ăn đồ ăn gây kích thích không?”

“Cơm chiều là cháo loãng cùng với bánh bao.”

Như thể rất kính trọng bác sĩ này, La Nhung lập tức nói ra các món cậu vừa ăn, nói cả các loại nhân của bánh bao.

“Cơ bản là đều là các món chay, theo lý thuyết sẽ không gây kích thích. Khẩu phần cũng ở mức bình thường.”

Giọng người đàn ông có vẻ trầm ngâm.

“Lần cuối cậu ấy ăn là khi nào?”

Chuyện này La Nhung cũng không rõ, giọng nam trầm thấp đến gần bên tai Thư Bạch Thu hỏi.

Thư Bạch Thu thỉnh thoảng vẫn ho khan, sau khi che miệng sặc mấy lần, cậu mới bất đắc dĩ trả lời một cách mơ hồ.

“Hôm trước, buổi chiều……”

Câu trả lời này khiến mọi người xung quanh im lặng một lúc.

Chuyện đó đã là hai ngày trước rồi.

Thư Bạch Thu tầm mắt vẫn còn mơ hồ, cậu vẫn đang bị ôm chặt, nhìn không rõ biểu tình hai người.

Cậu luôn chịu sự giám sát chặt chẽ của những người nhận nuôi và các bữa ăn thường chỉ có một mình. Việc bỏ một, hai bữa ăn do vô ý sơ suất hoặc cố ý là chuyện bình thường.

Đặc biệt mỗi lần đổi chủ, chủ trước và chủ sau đều có kế hoạch riêng, việc này sẽ ngày càng thường xuyên hơn.

Thư Bạch Thu không biết có vấn đề gì, cũng không biết câu trả lời của mình sẽ khiến người khác suy nghĩ như thế nào.

Cậu chỉ cố gắng hết sức để trả lời các câu hỏi.

Hy vọng điều này sẽ khiến người kia không tức giận.

Người ôm cậu không hề tức giận, giọng nói bên tai càng ngày càng trầm.

“Mang hộp thuốc tới, thêm một cốc nước ấm và túi chườm nóng.”

Người đàn ông ra lệnh cho La Nhung, La Nhung cũng làm theo.

“Vâng.”

Cánh tay bảo vệ để sau lưng Thư Bạch Thu cử động, người đàn ông hỏi cậu.

“Cậu có thể đứng lên được không? Đi đến ghế sô pha ngồi.”

Thư Bạch Thu phản ứng vẫn có chút chậm chạp, mặc dù thân thể suy yếu, sức lực còn chưa khôi phục, nhưng cậu theo bản năng gật đầu.

Nhưng cậu còn chưa kịp thử, đối phương đã thoáng nhìn thấy thứ gì đó.

Nam nhân liếc nhìn tới chân Thư Bạch Thu.

Dưới chiếc quần jean dài hơi rộng, những đường nét ở chân rõ ràng.

Bắp chân phải, luôn trong tình trạng căng cứng liên tục một cách bất thường.

Bàn tay sau lưng Thư Bạch T hu không buông ra, người đàn ông tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.

Một giây tiếp theo, đầu gối của Thư Bạch Thu bị một lực rất mạnh nâng đỡ, thân thể bị nhất bổng lên.

Cứ như thế, cậu được bế lên.

……?

Thư Bạch Thu có chút sửng sốt.

Cậu không tự mình bước đi mà được bế đến chiếc ghế sofa bên cạnh.

Cơ thể vô lực của cậu dựa vào cánh tay của đối phương.

Nhưng sau đó, một lực từ chân phải truyền tới khiến Thư Bạch Thu run rẩy..

Chân cậu bị tay người đàn ông chạm vào, động tác không quá mạnh, nhưng bắp chân vốn đã căng c ứng đã lâu lại vô thức né tránh, theo bản năng giấu đi mắt cá chân.

Lực trên chân cậu cũng dừng lại trong giây lát, cậu cũng ngừng cử động.

Bên cạnh có tiếng động, là La Nhung trở lại, đặt khay đựng đồ đã chuẩn bị sẵn lên bàn trà.

Túi chườm nóng được đặt lên cái bụng đang co giật của cậu, giúp giảm bớt phần nào cơn đau. Người ôm Thư Bạch Thu cũng lên tiếng nói.

“Lấy gạc khử trùng trên tầng hai và khử trùng vết thương ở tay.”

Vết thương trên tay...khử trùng.

Người đang vô thức run rẩy vì nôn mửa, đã bình tĩnh lại một lúc, dường như cuối cùng cậu ấy cũng dần nhận ra.

Mình có tlẽ tạm thời không bị đánh vì làm bẩn sàng nhà.

Thư Bạch Thu mắt vẫn còn ướt, cậu chậm rãi chớp mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trước mặt một chiếc áo khoác trắng.

Mơ hồ, chàng trai trẻ gần như dùng hết sức lực để có thể phát âm rõ ràng các từ và nói ra một câu với giọng trầm.

“Cảm ơn bác sĩ……”

Người ôm Thư Bạch Thu cụp mắt xuống, nhìn cậu, đột nhiên nói.

“Không phải bác sĩ.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và từ tính, việc cố hết sức nói đã làm đôi tai trắng nõn của người trong lòng anh ửng đỏ.

Hắn nói.

“Tôi là Phó Tư Ngạn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play