Tiểu đáng thương bị b·ắt gả cho đại xấu xa - Tiểu Ngốc tử

CHƯƠNG 4.1: Nhẹ giọng cầu xin


5 tháng


Phó Tư Ngạn.

—— ngươi này không phải bác sĩ mới tới ư.

Thư Bạch Thu chợt nhận ra, đây là người sẽ kết hôn với cậu.

Thư Bạch Thu bị cái tên này chấn kinh, thân thể mảnh khảnh mề m mại dần dần cứng ngắc trong vòng tay của đối phương.

Trong tầm mắt mơ hồ ẩm ướt của cậu có thể nhìn thấy một chút dung mạo của đối phương, không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này, nhưng cậu có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ khung hình vuông hẹp.

Lạnh thấu xương.

Lúc này Thư Bạch Thu rốt cục cũng có phản ứng.

Cậu không phải được bác sĩ băng bó.

Mà là người chủ mới của cậu.

Lạnh băng không tiếng động, hơi thở của Thư Bạch Thu càng yếu đi, giống như một con chim sắp chết bị mắc bẫy quanh cổ.

Trong ánh sáng lờ mờ, một bóng đen bao phủ lấy cậu, một bàn tay đưa ra.

Thư Bạch Thu theo bản năng mím môi, dùng sức khống chế bản thân, cố gắng hết sức không tránh né.

Nhưng tay không rơi xuống.

Ngược lại hắn chỉ là kép những ngón tay thon dài lại, thăm dò phía sau tai Thư Bạch Thu.

Làn da của họ gần nhau, Thư Bạch Thu đang hơi run lên, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm nóng bỏng của đầu ngón tay đối phương.

Nó khác với luồng khí lạnh lẽo vừa rồi.

Luồng khí nhanh chóng biến mất, như thể chỉ để xác nhận nhiệt độ cơ thể của Thư Bạch Thu. Ngay lập tức, người đàn ông hỏi lại.

"Có choáng váng không?”

Đối phương vẫn có thái độ nghiêm túc đó, dễ làm người nhầm lẫn là bác sĩ.

Thư Bạch Thu theo bản năng muốn lắc đầu, lại nghe được đối phương nói.

"Hãy nói thật cho tôi biết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc cơ thể của cậu."

Yêu cầu của Phó Tư Ngạn rất thẳng thắng.

Thái độ không quá nồng nhiệt nhưng sự khách quan và bình tĩnh này dường như khiến những bệnh nhân đang sợ hãi cảm thấy thoải mái hơn.

Thư Bạch Thu hơi giật mình, cảm nhận một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

“Trước tiên súc miệng.”

Phó Tư Ngạn nói thêm, bảo La Nhung bên cạnh đưa cho cậu một bình nước muối.

Thư Bạch Thu đáp lại, muốn đưa tay đón lấy nhưng bị từ chối.

"Đừng dùng tay."

Trên tay cậu vẫn còn v·ết th·ương.

Chai nước muối có sẳn ống hút được đưa đến môi Thư Bạch Thu, thanh niên cụp mắt xuống, nắm lấy cổ tay áo, dựa vào tay La Nhung uống nửa chai nước muối nhẹ.

Cậu gầy hơn Phó Tư Ngạn rất nhiều, ngồi trong vòng tay của người đàn ông, cậu chỉ cao tới cằm của Phó Tư Ngạn.

Mái tóc hơi dài trên đỉnh đầu vô tình cọ vào một bên cổ Phó Tư Ngạn, nhẹ nhàng như đám mây mềm mại mát lạnh.

Phó Tư Ngạn rũ mắt nhìn xuống dưới.

Người trong lòng ngực quá nhẹ, ôm ở trên đùi cơ hồ không cảm nhận được cân nặng.

Mà mới vừa rồi sự cứng đờ của cậu cũng vơi bớt, Thư Bạch Thu thân thể không còn căng thẳng nữa, cả người dường như không còn cảm giác tồn tại.

Khi súc miệng, cậu bé nín thở, hơi thở yếu ớt gần như không thể nhận ra.

Cứ như thể Phó Tư Ngạn đang ôm một búp bê bằng bông mềm mại.

Thư Bạch Thu yên tĩnh súc miệng, máy móc súc miệng xong.

Sau khi súc miệng hai lần bằng nước muối, lại được đưa lên miệng một ly nước ấm.

Thư Bách Thu ngậm một ngụm lớn, vừa uống vừa rũ mắt lặng lẽ nhìn ly nước súc miệng La Nhung lấy đi.

Đó là một hành động nhỏ, nhưng Phó Tư Ngạn thấy được.

Hắn nói: “Ly nước này dùng để uống, làm dịu dạ dày.”

Phó Tư Ngạn nói xong, Thư Bạch Thu dừng lại một chút, sau đó bắt đầu nuốt từng ngụm nhỏ.

Thấy thế, ở một bên cầm ly nước cũng phản ứng lại.

Hóa ra Tiểu Thư tiên sinh còn tưởng rằng lần thứ ba cũng là súc miệng.

La Nhung không khỏi nghĩ tới chuyện đã xảy ra trước khi ăn.

Lúc đó Thư Bạch Thu lặp đi lặp lại mấy lần "Đây là bữa tối của cậu” rồi mới ăn.

Một số hành động rất nhỏ và bình thường hàng ngày.

Những người trẻ dường như luôn cần sự cho phép trước khi dám làm điều gì đó.

Thư Bạch Thu cúi đầu uống mấy ngụm nước ấm, cổ họng ngứa rát do ho khan cuối cùng cũng hơi dịu lại, cảm giác buồn nôn trong lồng ngực cuối cùng cũng được đè xuống môt chút.

Ngay khi cơ thể cậu thả lỏng, cậu đột nhiên dừng lại như nhận ra gì đó.

Bởi vì tay cậu đã bị Phó Tư Ngạn nắm lấy.

Trong lúc Thư Bạch Thu súc miệng uống nước, Phó Tư Ngạn đã đeo đôi găng tay tìm được trong hộp thuốc vào.

Xương bàn tay của người đàn ông cực kỳ thon dài, các đường gân trên mu ngón tay rõ ràng, đường viền xương thẳng tắp, thoạt nhìn giống như bàn tay của bác sĩ phẫu thuật, vững chắc và uy lực.

Dù là ôm hay là ấn, động tác của đôi tay này đều đặc biệt gọn gàng.

Phó Tư Ngạn lấy ra găng tay y tê dùng một lần, găng tay đa năng thường rộng và phẳng hơn, nhưng khi đeo trên tay nam giới trông chúng không hề phồng lên chút nào.

Đường nét thon dài và mạnh mẽ.

Chiếc tăm bông khử trùng được kẹp giữa những ngón tay dài của anh, Phó Tư Ngạn ấn ngón tay cái của mình và bẻ gãy chiếc tăm bông một cách gọn gàng.

Chất lỏng trong que từ từ dâng lên và được bôi vào vết thương đỏ ửng của cậu.

Xương trong lòng bàn tay rất mềm mại, làn da của cậu bé cực kỳ trắng trẻo, đường vân mịn màng, ngay cả những khớp nối mỏng manh cũng hơi hồng hào, giữa các ngón tay không có vết chai.

Nhưng có nhiều vết xước dài đến kinh ngạc.

Giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế và hoàn hảo, được vẽ bằng một chữ thập đỏ.

Thư Bạch Thu để cho hắn xử lý, ngay cả sự căng thẳng trong tay cũng được giảm bớt.

Sau khi khử trùng, hắn bôi thuốc và băng lên vết thương, thuốc bôi sẽ làm vết thương hơi đau rát.

Phó Tư Ngạn không có thói quen cảnh báo trước, hắn đã chuẩn bị tinh thần khống chế cậu nếu giãy giụa. Nhưng trên thực tế, người trong tay anh lại không hề cử động.

Trong suốt quá trình Thư Bạch Thu thậm chí không hề phát ra một tiếng động nào.

Cậu ấy dường như không muốn làm bất cứ điều gì có thể thu hút sự chú ý không cần thiết.

Chỉ có một chút run rẩy sinh lý không thể che giấu ở đầu ngón tay mới lộ ra chút đau đớn của cậu.

Đây là kinh nghiệm của Thư Bạch Thu, so với việc la hét trong đau đớn và hoảng loạn, một phản ứng đơn điệu và nhàm chán sẽ khiến đối phương mất hứng thú nhanh hơn và sớm kết thúc việc đối xử khắc nghiệt.

Không ai lúc nào cũng quan tâm đến con rối.

Nhưng chờ đến miệng v·ết th·ương bị xử lý xong, phía bên phải mắt cá chân lại bị lộ ra ngoài, Thư Bạch Thu vẫn không nhịn được, co rúm lại.

Lộ ra một chút đề phòng.

Cậu không nghĩ tới, cuộc kiểm tra còn chưa kết thúc.

Chỉ là động tác né tránh của Thư Bạch Thu hoàn toàn không có tác dụng.

Bởi vì đối phương không hề có ý định dừng lại.

“Đừng di chuyển.”

Phó Tư Ngạn trực tiếp nắm lấy chân phải của Thư Bạch Thu, thiếu niên trong tay gầy đến mức một tay thậm chí có thể dễ dàng ôm lấy bắp chân quấn trong quần jean.

Anh ta xắn chiếc quần hơi rộng lên, để lộ mắt cá chân của cậu bé.

Dưới lớp quần áo mà Thư Bạch Thu cố gắng hết sức che giấu, có thể thấy rõ vết đỏ và sưng tấy trên xương mắt cá chân mảnh khảnh.

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Thân hình gầy gò của cậu bé khẽ rung lên.

“v·ết th·ương này không còn mới.”

Phó Tư Ngạn nói với giọng kiên định suy đoán, ngước mắt lên và nói.

“Ít nhất là nửa ngày.”

Câu này không phải hướng Thư Bạch Thu nói.

Mà là nói với La Nhung.

La Nhung Dừng một chút, thân hình vốn đã cao lớn của hắn lại đứng thẳng lên, vẻ mặt trịnh trọng cúi đầu.

"Thực xin lỗi, tôi không hoàn thành tốt nhiệm vụ, không phát hiện.”

Phó tiên sinh phái hắn tới đón người, đối phương b·ị th·ương, hắn lại hoàn toàn không có phát hiện.

Khó trách……

Khó trách Tiểu Thư tiên sinh vẫn luôn đi chậm như vậy.

La Nhung vốn lớn lên hung lãnh, cúi đầu nhận lỗi một cách trịnh trọng, bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên căng thẳng.

Sau đó, Thư Bạch Thu cũng bị bầu không khí căng thẳng này lây nhiễm.

Nhưng cậu không biết, loại áp lực này không phải vừa mới xuất hiện.

Sau khi biết Thư Bạch Thu đã hai ngày không ăn cơm, nhìn thấy cậu nôn mửa, đau bụng, nhìn sơ qua thì thấy tay chân cậu đều bị thương, ôm cậu trong tay cảm giác như một giây tiếp theo sẽ bị gió thổi bay.

Một số đám mây đen và u ám đã tích tụ từ lâu.

Căn phòng im lặng một lúc lâu, giọng nói nhỏ nhẹ của Phó Tư Ngạn vang lên.

“Làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút.”

Lời này được nói không mang theo cảm xúc, nghe như đang nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu.

Lại như là làm không khí xung quanh dần ấm lên, cuối cùng có một tiếng vang lên đáp.

“Là, sẽ không có lần sau.”

La Nhung trịnh trọng đáp lại, vẻ mặt cúi xuống lạnh lùng.

Phó Tư Ngạn nhìn Thư Bạch Thu trong ngực, không nói thêm gì nữa.

Hắn chưa bao giờ nói nhiều lời để chỉ dạy người khác, một câu đã là giới hạn.

Hơn nữa, Phó Tư Ngạn nhìn ra được.

Là Thư Bạch Thu chủ động che giấu.

Giống như một chú gấu con sống trong rừng rậm nguy hiểm.

Dù b·ị th·ương nặng đến đâu, cậu cũng không dám để lộ nhược điểm miệng v·ết th·ương của mình.

Sợ giây tiếp theo sẽ dẫn đến một mối nguy hiểm chết người hơn.

Lúc này, người trong tay Phó Tư Ngạn vẫn bất động.

Thoạt nhìn, cậu giống như càng muốn đem chính mình trở nên trong suốt.

Nhưng bàn tay quấn quanh bắp chân của chàng trai trẻ không rút lại, Phó Tư Ngạn tiếp tục di chuyển tay xuống phía dưới và nắm lấy mắt cá chân của Thư Bạch Thu.

Phó Tư Ngạn đã tháo găng tay, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp trực tiếp dán vào làn da trắng.

Động tác của hắn không tính là nhẹ nhàng, bởi vì phải đánh giá sơ bộ tình trạng của xương bên trong.

Người thiếu niên trong tay anh rõ ràng co rúm lại, như thể đang bị đau dữ dội, đôi vai gầy gò bắt đầu kẽ run lên.

Có một cảm giác bất lực rõ ràng.

Phó Tư Ngạn ấn từ mắt cá chân tới cẳng chân, hắn còn chưa kịp nói chuyện, người trong lòng ngực hắn đột nhiên cử động.

Giọng nói của chàng trai trẻ khàn khàn, như thể cậu ta đã lấy hết dũng khí để nói chuyện với người khác.

“Làm ơn, đừng đánh gãy cái chân này……Nếu nó b·ị th·ương, nó sẽ trở thành gánh nặng cho anh ……”

Cố gắng duy trì sự bình tĩnh của hắn đã b·ị ph·á vỡ, kể từ khi cậu biết Phó Tư Ngạn không phải là bác sĩ, cậu đã kìm nén nỗi sợ hãi to lớn, cuối cùng nó bùng nổ.

Thư Bạch Thu vẫn đang cố gắng nói chuyện, giọng nói trong trẻo còn ẩn chứa một chút cầu xin.

“Có thể đánh, chỗ khác……”

Những lời này đủ để khiến người khác choáng váng.

Chàng trai trẻ thực sự dường như đang cầu xin ai đó đánh vào những bộ phận khác trên cơ thể mình.

Thư Bạch Thu ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng, hàng mi dài vẫn ướt trong suốt, mang theo một loại mong đợi trong trẻo và ướt át.

Khiến người ta nhìn vào, lại tựa như có một bàn tay vô hình nào đó, nặng nề nắm lấy phần thịt mềm mại của trái tim, để lại trong miệng vị chua chát.

Trong lúc nhất thời La Nhung có ý định hỏi ông chủ.

—— Thư Bạch Thu sẽ nói như vậy, lúc cậu b·ị th·ương nhất định sẽ có người cố ý dày vò v·ết th·ương.

Chiếc kính anh đeo có độ cận không cao, tròng kính rất mỏng nhưng dường như đã dựng lên một rào cản vô hình, mở ra khoảng cách giữa anh và những người khác.

Hắn mang kia phó mắt kính đại khái số độ cũng không cao, thấu kính rất mỏng, lại phảng phất dựng lên vô hình cái chắn, kéo ra cùng người khác uyên hác.

“Tôi có thể không chạm vào chân của cậu.”

Giọng nói của người đàn ông trầm trầm, giọng điệu ôn hòa, không hề có chút dịu dàng hay an ủi.

Cũng giống như bản thân Phó Tư Ngạn, đôi khi người ta cảm thấy anh ta mạnh mẽ hơn rất nhiều so với La Nhung cao lớn và tài giỏi.

“Nói cho tôi biết, chân của cậu bắt đầu đau khi nào? Cơn đau kéo dài mãi mãi hay chỉ xuất hiện khi cậu dùng sức?”

“Nói rõ ràng, tôi liền buông tay.”

—— hắn cùng Thư Bạch Thu nói điều kiện.

Thư Bạch Thu có chút sửng sốt, tựa hồ là kinh ngạc mình lại có thể dễ dàng được buông tha, cũng giống như đang do dự cân nhắc.

Phó Tư Ngạn lạnh lùng nhìn cậu, môi mỏng cong lên, nói ra sự nghi ngờ của Thư Bạch Thu.

“Tôi hứa.”

Phó Tư Ngạn có tóc đen mắt đen, có vẻ ngoài quý phái với nét mặt lịch lãm.

Nhưng nếp nhăn ở mắt rất sâu, lông mày cong lên, đôi mắt sau tròng kính hơi cụp xuống, lộ ra khí chất sắc bén và lạnh lùng.

Khí thế người đối phương toát ra, dường như rất coi thường người nói dối.

“Ngày hôm qua…… Buổi tối.”

Thư Bạch Thu vội vàng trả lời. Trên thực tế, cậu cũng biết mình không có tư cách để người ta chờ đợi mình.

Cậu bé hít một hơi thật sâu và cố gắng nói rõ ràng hơn.

“Dùng sức, mới đau.”

Nghe được đáp án, Phó Tư Ngạn nhìn La Nhung, La Nhung lập tức nói.

“Tiểu Thư tiên sinh sáng nay đã đến Phó trạch, Đêm qua cậu ấy ở chỗ của người nhận nuôi cũ Cố Nhất Phong.”

Thư Bạch Thu không lên tiếng nữa, cậu tối hôm qua ở trong căn phòng nhỏ, bị Cố Nhất Phong xô đẩy, chân mới bắt đầu đau.

Sức lực trên mắt cá chân của cậu biến mất, người đàn ông đang ôm cậu thực hiện lời hứa và rút tay lại không chạm vào nữa. Ngược lại Thư Bạch Thu có chút kinh ngạc.

Cơ hồ khó có thể tin, mình được thả ra.

“Có lẽ là bong gân, xương cốt không có vấn đề gì.”

Người đàn ông ôm Thư Bạch Thu vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

“Chờ khi chụp x-quang rồi nói sau.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play