Tiểu đáng thương bị b·ắt gả cho đại xấu xa - Tiểu Ngốc tử

CHƯƠNG 3.1: Thư Bạch Thu được bế lên


5 tháng


“Nghe nói ngươi có thể đoán được chất lượng, có phải thật không?”

Sau khi gặp Thư Bạch Thu, Phó Minh đối với cậu sinh ra chút tò mò.

“Ngươi có thể cảm nhận được chỉ bằng cách chạm bằng tay?”

Do đặc điểm hình thành của ngọc bích, bề mặt của viên đá nguyên thủy được bao phủ bởi một lớp đá phong hóa.

Trước khi cắt, ngư ời ta thường không thể biết được chất lượng của ngọc bên trong đá và cũng không thể xác định chính xác giá của nó. Từ đó mà câu nói “Đổ thạch” ra đời.

Vẻ ngoài của ngọc bích luôn thay đổi, rủi ro khi đặt cược vào đá đương nhiên là vô cùng cao, ngay cả những chuyên gia giàu kinh nghiệm nhất vẫn có thể mắc sai lầm.

Mặc dù Phó Minh trước đây không tiếp xúc nhiều với ngành này, nhưng hắn đã nghe rất nhiều lời đồn thổi về việc một lần mất hết tài sản.

Chính vì vậy mà dường như khả năng nhìn xuyên qua đá thô lại rất hiếm và quý giá.

“Đúng lúc trong nhà có một hòn đá thô, tôi có thể mang đến cho cậu sờ được không?”

Phó Minh rất có hứng thú, vội vàng thay đổi thái độ, đứng dậy đi tìm viên đá.

Ngược lại Thư Bạch Thu ngồi ở góc sô pha lại trầm mặc không nói.

Khi được yêu cầu chạm vào đá, các ngón tay của cậu ấy khẽ cử động, đầu ngón tay mảnh khảnh cuộn tròn lại.

Nhưng ngoài điều đó ra, cậu bé không có phản ứng gì thêm.

Giống như đã sớm đoán được, cơn ác mộng này lại sắp bắt đầu.

Ở bên kia phòng khách, vợ chồng Phó Sơn Ưng vẫn đang thảo luận.

Thái độ của Phó Tư Ngạn nằm ngoài sự dự đoán của họ, đáng lý ra ngay khi nhắc đến tài sản thừa kế của mẹ anh, Phó Tư Ngạn sẽ ngoan ngoãn đồng ý trở về Trung Quốc, họ sẽ dễ dàng kiềm chế được tình hình.

Không nghĩ tới sắp xếp việc kết hôn bây giờ lại không suôn sẻ như mong đợi.

Câu cuối cùng Phó Tư Ngạn để lại “Đã biết” khiến người ta không thể biết được thái độ của anh, rốt cuộc là đồng ý hay từ chối.

Nhưng khi họ gọi lại, đầu dây bên kia không bắt máy, điều này khiến Phó Sơn Ưng lại mất bình tĩnh.

“Được rồi, chồng, đã vậy rồi. Hãy bình tĩnh và ăn gì đó trước đã?”

Hứa Vân Y cuối cùng cũng trấn tĩnh được ông, khi chồng bà gật đầu, bà định để dì ở nhà nấu ăn.

Nhưng đúng lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.

Video giám sát đã được bật, trên màn hình hiện ra hình ảnh ở ngoài cổng lớn.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da đứng dưới camera giám sát, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, hung hãn, đôi mắt sáng và mang cảm giác đầy áp bức.

“Các ngươi là ai?”

Phó Sơn Ưng cảnh giác hỏi.

Không trách ông đề phòng, khuôn mặt của hai người này hoàn toàn xa lạ, người đàn ông cao lớn trông càng dữ tợn và hung ác, trên mắt phải còn có một vết sẹo dài nhạt màu che phủ mi mắt, chứng tỏ hắn không phải người tốt lành gì.

Người đàn ông trung niên mở miệng nói chuyện rất lịch sự, thanh âm thông qua video điện thoại truyền tới.

“Xin chào ngài, ta là quản lý của Nguyệt Dung trang, Tôi đặc biệt đến đây theo yêu cầu của khách hàng.”

Phó Sơn Ưng sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ vui mừng bất ngờ: “Nguyệt Dung trang?”

Nguyệt Dung Trang là một thương hiệu nghỉ dưỡng sang trọng toàn cầu, là khách sạn 5 sao hàng đầu, nổi tiếng nhất ở Minh Thành.

Gần đây Phó Sơn Ưng đang chuẩn bị kinh doanh ngọc bích, nghe nói có một số tên tuổi lớn trong ngành đặc biệt quan tâm đến câu lạc bộ nghỉ dưỡng này nên dự định đặt trước một vị trí ở Nguyệt Dung trang, để thuận lợi mở rộng mối quan hệ.

Tuy nhiên, là một khách sạn nghỉ dưỡng sang trọng hàng đầu, ở Nguyệt Dung Trang phòng vốn là số lượng không nhiều lắm, hàng năm luôn kín chỗ. Ngay cả trong thời gian trái mùa, việc đặt chỗ phải lên lịch trong vài tháng.

Cố gắng đặt một chỗ trống ở đây để mở hội nghị giao dịch công khai đá ngọc bích thô với số lượng lớn quan khách thì có chút viển vông.

Vì vậy khi nghe tin là quản lý của Nguyệt Dung trang đến, Phó Sơn Ưng lập tức bỏ đi vẻ bất mãn trước đó và vội vàng chào hỏi.

“Mời vào, mời vào!”

Phó Sơn Ưng hưng phấn xoa xoa tay sau khi nhấn nút mở cửa.

“Yêu cầu đặt chỗ đã giải quyết xong rồi!”

Ngược lại, Hứa Vân Y ở một bên cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.

Phó Sơn Ưng quả thực gần đây đã nhờ người đến hỏi thăm căn phòng ở Nguyệt Dung Trang, nhưng ông ta vẫn chưa lần nào thu được kết quả.

Tại sao hôm nay đối phương lại đích thân đến thăm?

Này thật là vì bọn họ mà tới sao?

Bà chưa kịp suy nghĩ kỹ thì quản lý của Nguyệt Dung trang đã dẫn người đàn ông cao lớn với vẻ mặt dữ tợn đến trước cửa biệt thự.

Người quản lý mỉm cười thân thiện, khi Phó Sơn Ưng bước tới chào anh và định bắt tay, người quản lý mỉm cười hỏi.

“Xin hỏi Thư Bạch Thu tiên sinh có ở đây không?”

“Ai?” Phó Sơn Ưng sửng sốt một chút.

“Thư tiên sinh.” Người quản lý kiên nhẫn giải thích, “Tôi được vị khách đã đặt chỗ tin tưởng giao nhiệm vụ đón vị kh ch quý này đến nhận phòng tại Nguyệt Dung trang.”

Hứa Vân Y ũng bị sốc, vô thức hỏi: “Ai đã đặt chỗ?”

Người quản lý nói một cái tên nước ngoài, nhưng cả hai đều không biết, cũng chưa từng nghe đến cái tên này, trong nháy mắt bọn họ còn tưởng rằng tiểu ngốc này có người chống lưng mà bọn họ chưa từng nghe tới.

Nhưng sau khi người quản lý trầm ngâm nói ra cái tên Trung Quốc, vợ chồng Phó Sơn Ưng càng sốc hơn.

Bởi vì đối phương nói chính là ——

“Phó Tư Ngạn tiên sinh.”

Ai?!

Hai người đều tưởng mình nghe lầm, nhưng người quản lý đã giới thiệu người đàn ông cao lớn bên cạnh.

“Vị này chính là tài xế của ngài Phó tiên sinh, cùng với tôi đến đón cậu Thư.”

Mái tóc của người đàn ông được cắt ngắn, vết sẹo trên mắt phải cắt ngang đôi lông mày dài của anh ta, càng làm tăng thêm vẻ ngoài vốn đã hung dữ khiến không dám nhìn thắng.

Hơn nữa, người đàn ông này có thân hình cường tráng và săn chắc, vừa thấy liền biết không thể động vào.

Anh ta giống một vệ sĩ hoặc một tên côn đồ hơn là một tài xế.

Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng đến mức khiến người ta hoảng sợ, Phó Sơn Ưng đã bị người đàn ông này dọa sợ.

Hứa Vân Y ôm cánh tay ông, trốn sau lưng chồng, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nhưng nội tâm bà sớm đã là sông cuộn biển gầm.

Phó Tư Ngạn có tài xế như này từ khi nào?

Hơn nữa nó có thể đặt phòng ở Nguyệt Dung trang?

“Ai muốn đem tiểu ngốc đi?”

Hai người còn chưa mở miệng, phía sau liền truyền đến giọng của Phó Minh.

Phó Minh tìm được viên đá thô trở lại, không thấy vị khách này, chỉ nghe được nửa câu sau của quản lý, lập tức đi tới, không vui chỉ vào khách.

“Nó đã bị bán cho nhà của chúng tôi, ai cũng đừng nghĩ muốn dẫn đi…… ế! A!!”

Phó Minh còn chưa nói xong, tay đang chỉ vào người đối diện đã bị một lực mạnh mẽ nhéo, đau đến mức hắn không khỏi la lên.

Người tài xế vẻ mặt vô cảm nhéo Phó Minh, tay hắn khỏe thang sắt, đáng sợ đến mức khiến khuôn mặt Phó Minh đau đến biến dạng.

“Này, anh đang làm gì vậy? Buông ra!”

Hứa Vân Y vội vàng đến khuyên nhủ, nhưng khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng, quản lý cũng bước ra giải quyết ổn thỏa, người đàn ông buông Phó Minh đang co giật nửa người ra.

“Chúng tôi chỉ đến đón khách, không có xúc phạm.”

Quản lý nhẹ nhàng nhắc lại ý định của mình, nói với Phó Sơn Ưng đang tức giận đến đỏ bừng mặt.

“Vị tiên sinh này nhìn có chút quen, ngài có phải hay không đã từng đến chúng tôi đặt phong phòng?”

Nói đến việc đặt phòng, Phó Sơn Ưng đột nhiên trở nên ôn hòa hơn.

Ông thực sự có việc cần nhờ người này.

Người quản lý vừa nhìn thấy đã biết cách xử lý, anh ta mỉm cười nói: “Ngài lúc trước có phải dự định đặt chỗ để mở hội nghị không?”

Người quản lý lợi dụng tình huống này và bắt đầu trò chuyện với Phó Sơn Ưng. Anh ta bước sang một bên nhường đường và nhờ tài xế bên cạnh vào đón người trước.

Phó Sơn Ưng càng quan tâm đến việc đặt phòng hơn, Hứa Vân Y ở một bên đương nhiên không dám ngăn cản tên hung thần này.

Bà vẫn đang xoa tay cho Phó Minh, cảm thấy có lỗi với con trai mình, trong lòng thắt lại. 

Tại sao Phó Tư Ngạn đột nhiên có năng lực như vậy…… Chẳng lẽ lão gia tử thật sự còn có tính toán khác?

Hứa Vân Y âm thầm hối hận.

Nếu biết sớm hơn, bà đã không để Tiểu Minh nổi nóng, nhiều lần thúc giục nó đến bệnh viện thăm ông nội……

Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Vân Y vang lên.

Vừa kết nối, giọng nói của Hứa Phi vang lên như tiếng ma khóc sói gào.

“Chị, chị và anh rể đang ở đâu? Mau tới cứu em, em đang bị người ta bắt lại!”

Vào thời điểm này, êm trai Hứa Vân Y lại xảy ra chuyện. 

Tình thế đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Vì Hứa Phi, vợ chồng Phó Sơn Ưng phải ra ngoài gấp, này cũng là vì họ quá lo lắng.

Bọn họ chỉ có thể từ bỏ sự cản trở và đồng ý để người quản lý đón Thư Bạch Thu đi.

Người quản lý cởi giày rồi bước vào phòng khách. Anh ta đã biết trước hoàn cảnh đặc biệt của vị khách này, thái độ có chút ôn hòa, không muốn quấy rầy đối phương.

Nhưng người quản lý chưa kịp bước tới thì đã có người đi trước một bước.

Vị thần hung dữ và đáng sợ trước đó bước đến chiếc ghế sofa nơi khách đang ngồi, dưới con mắt sợ hãi và choáng váng của ba người họ Phó, hắn quỳ xuống và cúi thấp người.

Đối mặt Thư Bạch Thu đang ngồi co ro trong góc sô pha, người đàn ông trầm giọng nói, giọng đầy cung kính.

“Tiểu Thư tiên sinh, xin mời.”

Mức độ lịch sự này khác hẳn với vẻ ngoài và thái độ trước đây của người đàn ông đó, khiến mọi người đều sửng sốt trong giây lát 

Ngay cả người quản lý cũng có vẻ ngạc nhiên.

Chỉ có Thư Bạch Thu vẻ mặt nghi hoặc, không có thêm phản ứng gì.

Sau khi nghe lời nói của người đàn ông, cậu từ từ tự mình đứng dậy 

Chàng trai không hề ngạc nhiên hay thắc mắc gì, lại bình tĩnh chuẩn bị rời đi cùng những người khác.

Thư Bạch Thu tựa hồ đã quen với các loại yêu cầu đột ngột này.

Cậu cứ như một học sinh sau giờ học ngoan ngoãn chờ xe đến đón.

Ngay cả khi không biết mình sẽ đi theo tới chỗ nào.

Ngược lại, Phó Minh ở một bên không thể dễ dàng tiếp nhận như vậy, hắn vẫn muốn giữ Thư Bạch Thu lại. 

Nhưng vết thương trên cánh tay còn sót lại khiến Phó Minh thực sự không đủ dũng khí để chọc tức ác thần đó lần nữa, hắn chỉ có thể quay người âm thầm động viên cha mẹ, không thể buông tha đứa nhỏ ngốc nghếch vừa mới mua này được.

Nhưng Hứa Vân Y lo lắng cho e m trai mình, Phó Sơn Ưng cũng đã nhận được danh thiếp của quản lý Nguyệt Dung trang, nên đương nhiên sẽ không chặn chuyện này nữa.

Thấy bọn họ đã cam chịu, Phó Minh bỗng nhiên càng tức giận hơn.

Mà lúc này, hung nhân đã mang Thư Bạch Thu rời đi.

***

Đường đi hơi dài, phong cảnh Nguyệt Dung trang rất tuyệt vời vì không nằm trong thành phố.

Khi đến nơi thì trời đã tối.

Đại sảnh và bãi đỗ xe không nằm ở gần cổng, trên thực tế, Nguyệt Dung trang cũng không có cổng.

Đây là một quần thể biệt thự ven hồ nằm dưới chân núi, về đêm, mỗi căn biệt thự rải rác đều được thắp sáng bằng những chiếc đèn lồng cổ màu vàng, rất tinh xảo và tạo hứng thú cho quan khách.

Xe chạy tới cổng nhà được đặt trước, quản lý đưa hai vị khách đến biệt thự ven hồ rồi rời đi trước.

Thư Bách Thu theo hắn đi vào phòng khách rộng rãi ấm áp, hành lý và ba lô duy nhất của cậu cũng được mang tới, lúc này bị người đàn ông trước mặt dùng một tay vát lên vai, không cho phép cậu tự mình mang vào.

Bởi vì người đàn ông quá cao nên chiếc ba lô thông thường đặt trên vai anh ta chỉ nhỏ như chiếc ba lô của em bé.

Thư Bạch Thu trước mặt đối phương cũng như vậy, so sánh càng khiến cậu trông gầy hơn.

“Tôi là La Nhung, hiện tại là vệ sĩ của Phó tiên sinh.”

Người đàn ông đặt ba lô lên giá hành lý trong nhà rồi nói với Thư Bạch Thu, giọng nói vẫn lạnh lùng như lúc ở Phó gia.

Nhưng khi ở Phó gia, La Nhung lại không nói một lời.

Lúc này, người đàn ông có vẻ ngoài hoàn toàn lạnh lùng và lầm lì này lại giới thiệu bản thân với Thư Bạch Thu. 

“Nhung trong lông tơ, không phải trong người lính.”

Chàng trai trẻ dường như không nhận thức được sự đối xử khác biệt này.

Nghe được đối phương nói chuyện với mình, Thư Bạch Thu chỉ ngẩng đầu lên, từ dưới ngước nhìn hắn.

Hắn đáp lại, gật đầu nhẹ.

Một cách lịch sự.

Lúc La Nhung đang định nói gì đó, khóe mắt hẳn thoáng nhìn thấy bàn tay của Thư Bạch Thu.

Triệu chứng dị ứng của Thư Bạch Thu ngày hôm qua cơ bản đã mất, nhưng vết xước đỏ trên mu bàn tay lại càng ngày càng rõ hơn.

Mà hôm nay ở Phó gia, Thư Bạch Thu tự mình tắm rửa, vết thương trên tay đã ngâm trong nước, vết đỏ đều mờ đi, càng khiến người ta kinh hãi hơn.

“Tay cậu ——”

La Nhung nhíu mày, đang định nhìn kỹ lại, liền thấy thanh niên trước mặt run rẩy sợ hãi, vội vàng giấu hai tay ra sau lưng.

Thư Bạch Thu rõ ràng là đang sợ hãi.

La Nhung tỉnh ra.

Hắn phải sớm nhận ra bộ dạng của mình bây giờ, cùng với cái cau mày vừa rồi, có thể chỉ khiến hắn trở nên đáng sợ hơn.

La Nhung không nhúc nhích, hạ giọng, với giọng điệu cứng nhắc

“Lát nữa tôi sẽ liên lạc với bác sĩ, giúp cậu băng bó.”

Hắn lùi lại nửa bước, hỏi: “Tiểu Thư tiên sinh có muốn ăn gì không?”

Thư Bạch Thu hai tay giấu sau lưng, có chút lúng túng, bởi câu hỏi này.

Cậu không biết đối phương vì cái gì đột nhiên hỏi ra vấn đề này, vừa rồi căng thẳng còn chưa giảm xuống, lồng ngực cùng xương tay đều đau nhức, Thư Bạch Thu không dám từ chối trả lời.

Cậu mở miệng thở dốc, một lúc sau cuối cùng cũng nghĩ ra điều gì đó, thấp giọng thì thầm một câu.

“…… Bánh bao.”

Đối phương lại không làm khó dễ, ngược lại tiếp tục hỏi: “Cậu thích hương vị gì?”

Thư Bạch Thu càng thêm bối rối, do dự suy nghĩ hồi lâu.

Thấy thế, La Nhung sửa miệng hỏi: “Có kiêng gì không?”

Thư Bạch Thu khẽ lắc đầu, đối phương xoay người rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play