Lữ Trung Nguyên ngẫm nghĩ, Nam Lĩnh đúng là thuộc phạm vi quản lý của Nam Cung Yến, đao Tru Thần mà anh ta nhìn thấy hẳn là đao của Nam Cung Yến.

Hoàng Lương bước lên trước hai bước, nhìn chăm chăm Hắc Minh, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm: “Hiện tại, con gái nhà họ Cố mà cậu nói tới đang ở ngay trong căn phòng này, cô ấy là người mà tôi sẽ dành cả đời này để bảo vệ. Tên Vương Thiên Hào kia có ý đồ bất chính với cô ấy, dẫu chết cũng. không hết tội”

Hoàng Lương nhất định phải nói rõ, anh không phải là một kẻ khát máu điên cuồng, lại càng không phải hạng người háo sắc.

“Cậu không phân rõ đúng sai, lỗ m ãng mượn danh chính nghĩa để giết người, tội này đáng chết!” Hoàng Lương nghiêm giọng.

Hắc Minh khóc, nước mắt giàn giụa, không khỏi hối hận, kề thanh đao gãy lên cổ, không nói một lời, đột ngột cứa mạnh.

Rắc... Kengl!

Thanh đao gãy bay lên trời, c ắm vào trong tường.

Hắc Minh sửng sốt, sau đó lập tức dập đầu, nói: “Tôi quá ngu muội, xin được tự sát để đền tội.”

Tính mạng của anh ta là do Tru Thần Điện cứu, người anh †a muốn giết lại chính là ân nhân của anh ta.

Hành vi lấy oán trả ơn như vậy quả là đáng khinh! Anh ta đâu còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

“Cậu đi đi” Hoàng Lương quay người đi. Xem ra người này vẫn còn chút chính trực.

Quan trọng hơn là Muội Ly và con gái sẽ còn ở đây mấy ngày, anh không muốn Hắc Minh chết ở đây.

“Thưa anh! Tính mạng của Häc Minh tôi là do anh Nam Cung Yến ban cho, tôi không có cách nào báo đáp, chỉ xin được dành phần đời còn lại đi theo các anh, nguyện xông pha khói lửa cũng không chối từ!” Hắc Minh quỳ dưới sàn nhà, trịnh trọng nói.

“Bố ơi, bên ngoài có tiếng gì vậy? Bố đang nói chuyện với ai thế ạ?” Tâm Ngữ hỏi, sau đó cửa phòng tắm mở ra.

“Đi maul Biến mất hết đi cho tôi!” Hoàng Lương gắn giọng nói nhỏ.

Hai người kia không chút do dự, lập tức nhún người nhảy ra ngoài qua chỗ cửa sổ sát đất bị vỡ.

'Tâm Ngữ mặc áo ngủ rộng rãi, cầm khăn lau mái tóc ướt, đi ra ngoài này.

“Ôi, sao chỗ này lại lộn xộn như vậy ạ?” Tâm Ngữ nhìn mặt đất bừa bộn, ngạc nhiên hỏi.

“Ồ... Tâm Ngữ tắm xong rồi à?” Hoàng Lương cười

ngượng ngùng, nói: “Vừa rồi bố lỡ tay làm vỡ tấm kính.”

Tâm Ngữ lập tức nhíu mày không vui: “Bố à, sao bố lại thiếu cẩn thận như vậy ạ, vừa rồi bố nói là làm vỡ một chiếc bình hoa, giờ lại làm vỡ một tấm kính, vậy thì chúng ta phải bồi thường bao nhiêu tiền đây, sao bố chẳng cho người ta bớt lo gì cả..”

“Vâng, vâng, vâng, Tâm Ngữ phê bình đúng lắm, sau này nhất định bố sẽ cẩn thận hơn”

Ở đầu con ngõ dưới tầng một của tòa nhà chọc trời.

Hắc Minh quỳ một chân xuống đất: “Thưa anh, xin anh hãy cho tôi đi theo các anh, tôi năm mơ cũng muốn được như: các anh, trừng trị cái ác, phát huy việc thiện, làm một người Hoa Hạ có ích.”

Hàng mày kiếm của Lữ Trung Nguyên nhướng lên, anh ta đánh mắt nhìn lướt qua đối phương.

Thực lực Võ Tôn trung cấp, ở Kinh Hải thì trình độ thế này có thể xem như là khá cao.

Anh ta không dựa vào bất kỳ gia tộc hay tổ chức nào, chỉ dựa vào chính mình đã có thể đạt tới cảnh giới này cũng coi như là một nhân tài luyện võ, nếu được chỉ bảo một chút để đột phá bình cảm thì hoàn toàn có khả năng sẽ lên được cảnh giới Võ Tôn cao cấp.

“Được rồi, tôi biết rồi, nếu sau này có việc cần cậu, tôi sẽ liên lạc với cậu sau.” Lữ Trung Nguyên đáp xong, quay người vội vã bỏ đi.

Hắc Minh mừng rỡ, câu này có ngụ ý là anh ta sẽ được. làm việc cho Tru Thần Điện.

“Thưa, thưa anh, người vừa rồi... Häc Minh ngập ngừng, anh ta rất muốn biết thân phận của Hoàng Lương, rốt cuộc người được Tru Thần Điện bảo vệ là người như thế nào?

Lữ Trung Nguyên quay đầu lại, đôi mắt lạnh giá: “Đừng hỏi điều bản thân không nên hỏi!”

Nói xong, anh ta nhún người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play