Hoàng Lương thật sự không nói nên lời.

Mấy người này còn biết cưng chiều con gái hơn cả mình, không khác gì chiều con gái như tiên. Muốn cưng chiều thì tự mình sinh đi, cưng chiều con gái của anh như vậy rất dễ chiều đến hư.

Hoàng Lương đi đến bên cạnh Tâm Ngữ, dịu dàng hỏi: “Tâm Ngữ, con định làm gì với những món quà này?"

Tâm Ngữ lau nước mắt, ngước nhìn bố, nghiêm túc nói: "Con định trả lại những món quà này cho các chú. Tâm Ngữ đã đánh dấu hết rồi." Nói xong, cô bé chỉ vào mấy chiếc hộp, mặt trên của mỗi hộp đều siêu siêu vẹo vẹo viết là chú nào đã tặng.

Hoàng Lương âu yếm vuốt tóc con gái, nói: "Ừ, Tâm Ngữ nói đúng lắm, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, nhưng mà..."

“Các chú đều là bạn tốt của bố. Họ thích con nên mới tặng con nhiều quà như thế. Nếu con trả lại họ sẽ buồn lắm”

"Vậy phải làm sao đây?" Tâm Ngữ nói, đôi mắt đỏ hoe lại dần dần ươn ướt.

Hoàng Lương suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế này nhé, chúng ta chỉ nhận của mỗi chú một món quà, còn lại sẽ trả lại

cho các chú. Làm thế các chú sẽ không buồn nữa."

“Vâng!” Tâm Ngữ liên tục gật đầu: “Phương pháp này của bố rất hay”

Tâm Ngữ nói xong thì nhún nhảy, cẩn thận chọn quà. Rất nhanh, Tâm Ngữ đã chọn được món quà của mình.

Hoàng Lương nhìn qua, thấy không có vấn đề gì nên gật đầu đồng ý.

"Vậy... Anh cả, số còn lại phải làm sao đây?” Thịnh Hổ nhìn những chiếc hộp chất đống, không ngừng gãi đầu.

“Những món đồ chơi, văn phòng phẩm và quần áo này đều tặng hết cho các trường tiểu học miền núi.”

"Số còn lại thì trả lại hết cho họ, nói với họ, sau này nếu ai còn tặng quà lung tung cho Tâm Ngữ.thì cứ đợi chịu phạt gậy đi"

Hoàng Lương càng nghĩ càng tức giận, tặng con gái đồ chơi, thư pháp, tranh vế còn chấp nhận được. Nhưng đám súng ống, đạn dược, mười tám loại vũ khí thì đúng là quá lắm rồi.

"Vâng..." Thịnh Hổ nhăn mặt, anh ta không dễ gì mới chuyển đồ đến đây được, bây giờ còn phải chuyển về nguyên vẹn.

“Còn một việc nữa, gọi cho tập đoàn Thiên Chúng, bảo họ. chế tạo một chiếc xe chắc chắn chút cho Muội Ly” Hoàng Lương đột nhiên nghĩ đến việc Cố Muội Ly muốn mua xe.

“Vâng, anh cả, tôi làm việc anh cứ yên tâm” Thịnh Hổ chắp tay đáp.

Hoàng Lương nhướng mày, lời này phát ra từ miệng của Thịnh Hổ khiến anh cứ cảm thấy không đáng tin cậy chút nào.

"Quên đi, lát nữa tôi sẽ tự mình liên lạc với họ." Cuối cùng Hoàng Lương vẫn không yên tâm được.

"Ôi, anh cả, chút chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần anh phải tự mình xử lý, cứ giao cho tôi đi." Thịnh Hổ vỗ ngực nói.

Cũng đúng, chút chuyện nhỏ này không cần anh phải tự mình liên hệ.

Xem ra không thể nghỉ ngơi trong tầng hầm này, chỉ có thể đi khách sạn, đây cũng là điều Hoàng Lương mong muốn.

Trên tầng một trăm hai mươi sáu của tòa nhà chọc trời ở Kinh Hải, toàn bộ tầng một được bao phủ bởi cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có thể ngắm nhìn toàn cảnh cảnh đêm nhộn nhịp của Kinh Hải. Bên trong có đầy đủ các tiện nghị, là phòng tổng thống sang trọng nhất ở Kinh Hải.

"Òa!"

'Tâm Ngữ giơ hai tay che miệng, kinh ngạc đến mức không biết diễn đạt thế nào.

"Bố ơi, chỗ này đẹp quá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play