Một đấm không hề hoa mỹ lao thẳng tới.

Cuối cùng Chung Hùng cũng cảm nhận được sự khác thường, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái chết cận kề đè nén như thế kia.

Hắn định ngăn cản nhưng nắm đấm đã hạ xuống. "Rầm!" Một tiếng vang trầm đục như quả dưa hấu bị bể nát.

Đầu Chung Hùng lập tức vỡ nát, thân thể cao lớn ngã sầm xuống.

Bỗng dưng quá đỗi im lặng.

Ngay sau đó, tiếng hét chói tai và tiếng nôn mửa không ngừng vang lên.

Hoàng Lương vội vàng ôm Tô Giản Hề, không để cô ấy nhìn thấy cảnh tượng máu me đó.

"Thịnh Hổ!" Hoàng Lương nổi giận.

"Tên Hổ chó má nhà cậu, cậu đừng có lúc nào cũng làm nổ đầu người khác được không, làm văng ra bẩn muốn chết." Lữ Trung Nguyên cũng tỏ vẻ không vui. Cái tên này lần nào cũng thích dùng chiêu đó, làm cho không khí nồng nặc mùi máu tanh gay mũi.

"À... Xin lỗi, tại quen rồi. Nếu không, lần sau tôi sẽ đổi chiêu khác, chiêu Hổ Đen Móc Tim thế nào?" Nói xong, anh ta lại quơ tay làm mẫu trên ngực Tô Văn Húc.

Tô Văn Húc sợ tới mức lập tức ngã từ trên xe lăn xuống, quỳ rạp trên đất không ngừng xin tha: "Đại, đại ca, đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi cho anh tiền, tôi cho anh tiền!"

Tô Văn Húc chưa nói dứt câu, Thịnh Hổ nghe nói đến tiền thì tức giận nổi gân cả xanh lên, đá vào ngực anh ta: "Mày cho rằng tao là lính đánh thuê à?”

Lữ Trung Nguyên mỉm cười sâu xa, sứ giả biên giới phía Tây nước An làm lính đánh thuê cho người khác cũng không tệ, chỉ là không biết đối phương có thể khống chế được thằng Hổ này hay không thôi.

Tô Văn Húc bị đá văng xa mấy chục mét, cho đến khi đập mạnh vào tường thì mới dừng lại.

"PhụtI!"

Anh ta phun ra một ngụm máu, hai mắt nhắm lại, cổ lệch sang một bên rồi không còn thở nữa.

"Hửm? Thế mà chết rồi?" Thịnh Hổ thấy rất ngạc nhiên. Anh ta biết mình dùng lực bao nhiêu, cú đá vừa rồi không tới mức lấy mạng Tô Văn Húc mới đúng.

Nhưng anh ta không biết, mấy ngày trước Tô Văn Húc mới vừa bị Lữ Trung Nguyên đá một cú.

"Tiếc quá, ông đây còn chưa luyện được chiêu Hổ Đen Móc Tim nữa kìa." Thịnh Hổ lại quơ tay làm mẫu rồi lộ vẻ tiếc nuối.

Không biết từ lúc nào, Tô Vạn Sơn đã nhắm hai mắt lại đầy thanh thản, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Đã báo được thù giết con trai, ông ấy cũng có mặt mũi đi đoàn tụ với con trai rồi.

Sau khi an táng ông Tô xong, Hoàng Lương đỡ Tô Giản Hề khóc tới nỗi ngất xỉu đi.

Lúc này, tất cả người nhà họ Tô đều đứng phía sau.

Hoàng Lương quay đầu lại nhìn mọi người rồi quát lớn: “Mấy người vẫn xử lý sản nghiệp của nhà họ Tô như bình thường, đợi sau khi Giản Hề tốt nghiệp đại học rồi trở về tiếp quản, Nếu ai nảy sinh ý xấu thì kết cục của Tô Văn Húc chính là kết cục mấy người!"

Mọi người nhà họ Tô đều vội vàng gật đầu. Chung Hùng mà lại bị thuộc hạ của người này đánh một đấm vỡ đầu, vậy thì người này còn đáng sợ tới cỡ nào, đây vốn không phải là người bọn họ đắc tội được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play