“Ba ơi, ba ơi, căn nhà này nhỏ, chúng ta mua căn này đi.” Tâm Ngữ chỉ vào căn biệt thự tách biệt ở chính giữa bàn cát hô lên.

Con bé biết hôm nay ba tới đây mua nhà, nhưng nhìn cả bàn cát, đều là cao ốc, chỉ có căn nhà này nhỏ nhất, vậy chắc. chắn là rẻ nhất.

Nhiều năm như vậy, Tâm Ngữ biết mẹ kiếm tiền vất vả bao nhiêu, cho nên từ nhỏ con bé không tiêu tiền bừa bãi, dù muốn hay thèm ăn thứ gì, cũng không mở miệng xin.

Hoàng Lương cười yếu ớt, sờ đầu con gái, nói: “Tâm Ngữ thích căn nhà này sao?”

Tâm Ngữ do dự một lúc, lại cẩn thận nhìn bàn cát một lần nữa, gật đầu thật mạnh.

Con bé xác định, căn nhà này là căn nhỏ nhất ở đây, con bé không muốn ba tốn quá nhiều tiền.

“Vậy căn này đi." Hoàng Lương khẽ hất cäm, chỉ “ căn nhà nhỏ” ở chính giữa bàn cát.

“AI” Tân Hiểu Đình sửng sốt, khéo léo cười một cái, “Tiên sinh, căn nhà này là căn biệt thự duy nhất trong toàn bộ khu chung cư, cũng là tòa vương của cả khu chung cư, trên mặt đất hai tầng dưới mặt đất một tầng, sân là tặng, tổng cộng tám trăm tám mươi mét vuông, hai mươi lăm vạn một mét vuông, ngài có chắc muốn mua căn nhà này không?”

Tân Hiểu Đình không phải coi thường Dạ Bắc, mà là không tin đối phương sẽ mua, càng chưa nghĩ tới mình sẽ bán được căn nhà toà vương này đi.

Giá căn này đúng là xa xỉ, không phải người thường có thể dễ dàng mua được.

“Căn này đi, con gái của tôi thích” Hoàng Lương cúi đầu nhìn con gái, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Con gái thích, chính là anh thích. “Tiên, tiên sinh!” Tân Hiểu Đình hoàn toàn sợ ngây người, cô ấy không ngờ đối phương dễ dàng như vậy mà muốn mua vị trí tòa vương, ngay cả trả giá một chút cũng không.

“Chồng à, căn nhà này tốt đấy!” Lúc này, một phụ nữ xinh đẹp cả người nồng nặc mùi nước hoa đi tới, chỉ vào biệt thự ỏng ẹo mà hô, bên cạnh cô ta vừa hay là tên đàn ông bụng bự lái Mercedes vừa nãy.

“Ừm, không tồi.” Tên đàn ông lái Mercedes nhìn bàn cát gật đầu.

“ y da ông chủ, ngài thật tinh tường, căn này chính là tòa vương của chúng tôi, căn biệt thự độc lập duy nhất trong cả khu chung cư, lúc đầu ông chủ của chúng tôi định giữ lại cho mình, trang trí lộng lãy đây đủ mọi thiết bị điện gia dụng, vô cùng sang trọng. Nếu không phải ông ấy di cư ra nước ngoài, thì sẽ không bằng lấy ra bán đâu.” Tên cô nhân viên bất động sản này là Vương Cầm, lúc này kích động đến mức văng nước miếng lung tung.

Phần hoa hồng của những căn nhà khác chỉ có một đến hai phẩy, phần hoa hồng của căn tòa vương này chính là khoảng bốn phẩy.

Hơn nữa giá cả cực kỳ cao, nếu bán được, chỉ mỗi phần hoa hồng đã có khoảng hơn tám trăm vạn rồi.

“Ách, chị Vương, tòa vương này đã bán rồi” Tân Hiểu Đình giải thích.

“Cái gì?” Đôi mắt của Vương Cầm ngay lập tức trợn trừng, bởi vì dùng sức quá độ, phấn dưới khóe mắt đều “ào ào” mà rơi xuống.

“Bán lúc nào? Sao tôi không biết?” Vương Cầm không dám tin, nếu toà vương bán rồi, toàn bộ nhân viên bất động sản đều sẽ dâng lên chấn động không nhỏ, ai có thể không biết.

“Vừa mới bán, vị tiên sinh này nói muốn mua trước” Tân Hiểu Đình lễ phép chỉ Hoàng Lương ở phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play