*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ăn xong, hai người mang theo bữa sáng trở về.

Kỳ Hạ Cảnh dừng lại trước cửa tòa nhà, nắm chặt lấy dây buộc không cho Đồ Hộp nhảy loạn về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Lê Đông:

“Em lên trước đi.”

Vẻ mặt người đàn ông lười nhác, vết trầy xước trên mu bàn tay trái đã tùy tiện rửa bằng nước sạch, chỉ để lại vài vết đỏ nhỏ.

Không còn vẻ mạo muội xuất hiện như tối hôm qua nữa, Kỳ Hạ Cảnh rốt cuộc cũng nghe lọt lời của Thẩm Sơ Mạn, học cách kiềm chế bản thân lại.

Cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ của người đàn ông, Lê Đông nhìn vết thương của anh, im lặng một lát, cô nhẹ giọng nói:

“Anh ở chỗ này đợi em một lát, em đi lấy thuốc.”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu.

Lúc này mới hơn 8h, lúc Lê Đông trở lại phòng khách thì vẫn trống rỗng, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói trong phòng ngủ, có lẽ là ba mẹ đã thức dậy.

Khép hờ cánh cửa, Lê Đông tay chân nhẹ nhàng đi tới tủ TV trong phòng khách, ngồi xổm xuống kéo ngăn kéo ở tầng dưới cùng ra, lấy cồn y tế và băng dán vết thương ra.

Sau khi lấy đồ xong thì đóng ngăn kéo lại, lúc đang định đứng dậy rời đi thì sau lưng vang lên một giọng nói dò hỏi đầy nghi ngờ: “... Mới sáng sớm con lấy mấy thứ này làm gì thế?”

Nghe thấy tiếng động trong phòng khách, Chu Hồng Diễm mặc đồ ngủ đi ra từ phòng ngủ, liếc mắt đã thấy con gái mình đang rón ra rón rén, sắc mặt đề phòng.

Bộ quần áo thể dục Lê Đông mặc ra ngoài tập thể dục buổi sáng là một màu đen tuyền, khiến cho lông chó màu vàng ở eo và chân đặc biệt rõ ràng.

Chu Hồng Diễm nhớ tới tối qua lúc nấu ăn, ở trong tủ tìm thấy đồ ăn cho chó, cùng với mấy thứ lặt vặt trong tủ ở phòng khách, rõ ràng là đồ chơi dành riêng cho thú cưng.

Nếu bà ấy nhớ không lầm, tối hôm qua cậu nhóc giúp mang hành lý lên có nuôi một chú chó lông vàng nhạt.

“Con lấy thuốc.”

Bóng dáng của Lê Đông bị mẹ phát hiện thì trở nên cứng đờ, cô nhét lọ cồn y tế và băng cứu thương vào trong túi, đi vào bếp đặt bữa sáng đã mua sẵn xuống rồi bình tĩnh nói: “Con ăn sáng rồi, mẹ và ba nhân lúc còn nóng thì ăn đi ạ.”

Phần lớn thời gian hai mẹ con không nói lời nào, Lê Đông nói xong né tránh ánh mắt chăm chú của mẹ, chỉ khẽ gật đầu, xoay người đến cửa xỏ giày, rồi đóng cửa vội vàng xuống lầu.

Lúc đi qua khúc ngoặt ở tầng một, cô nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh đang đợi, Lê Đông vô thức tăng tốc độ, trong ánh mắt đen sâu thẳm của người đàn ông có chút mỉm cười, cô đứng im cách anh một nửa cánh tay: “Em gấp cái gì.” Kỳ Hạ Cảnh vươn tay vén những sợi tóc vương trên thái dương của cô, thấp giọng nói: “Anh cũng đâu có chạy mất.”

Lê Đông bảo anh giơ tay ra, cầm bàn tay khô ráo và ấm áp của Kỳ Hạ Cảnh, cô thấm bông gòn vào cồn rồi cẩn thận chấm lên miệng vết thương.

Lúc xé băng cá nhân ra, Lê Đông nhìn họa tiết Stitch bên trên vỏ túi, sau đó trên đầu vang lên một tiếng cười trầm thấp.

Vành tai cô hơi nóng lên, cô cúi đầu dán băng dán lên, nhìn ba dải băng Stitch trên mu bàn tay của Kỳ Hạ Cảnh, không nhịn được mà cong môi cười khẽ: “Trong nhà chỉ còn mỗi loại này thôi.”

“Không sao.”

Ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh rơi vào khóe miệng đang cong lên của cô, đáy mắt trở nên dịu dàng, chỉ là khóe mắt nhìn thấy bóng người đang trốn ở cửa cầu thang thì lên tiếng nhắc nhở: “Bác gái tới rồi.”

Lê Đông vừa cúi người chơi đùa với Đồ Hộp, nghe thấy vậy thì động tác hơi ngừng lại, cuối cùng cũng chỉ ngồi dậy xoa đầu của Đồ Hộp: “Ừm, không sao đâu.”

Nói xong cô đưa cồn y tế và băng dán cá nhân qua: “Cứ để ở trong nhà phòng hờ đi.”

Lúc gặp Chu Hồng Diễm ở phòng khách, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý là bà ấy sẽ đi theo xuống lầu rồi.

“Được, em lên lầu trước đi.” Kỳ Hạ Cảnh nhận lấy đồ vật, thấy cô vội vàng đi xuống mà áo khoác cũng chưa mặc thì lặng lẽ di chuyển để chắn gió.

“3h giờ chiều phòng ban sẽ liên hoan, em sẽ đợi anh ở cửa tiểu khu lúc 2 rưỡi.”

“Được.”

Sau khi lưu luyến chào tạm biệt Đồ Hộp, Lê Đông xoay người đi về phía cầu thang, khúc ngoặt đã sớm không còn bóng dáng của mẹ cô.

Chu Hồng Diễm có lẽ không nghĩ cô lại trở về sớm như vậy, lúc Lê Đông vào cửa thay giày thì người đàn bà còn chưa cởi áo khoác ra.

Đối mặt con gái bình tĩnh thản nhiên của mình, người mẹ muốn tình hiểu tình hình như bà ấy ngược lại mất đi tự nhiên: “Vừa rồi con đi đưa thuốc cho ai thế?”

“Bác sĩ Hạ, tối qua mẹ vừa mới gặp đấy.” Lê Đông tiếp tục dùng xưng hô tối qua của Kỳ Hạ Cảnh, bình tĩnh mà giải thích: “Lúc sáng ra ngoài gặp được anh ấy, lúc ăn sáng bị người khác quấy rầy, là anh ấy giúp con giải quyết, thế nên tay mới bị thương.”

“Vừa rồi con xuống dưới lầu đưa thuốc cho anh ấy, 2 rưỡi chiều tiện cùng anh ấy đi ăn liên hoan ở phòng ban luôn.”

Nhiều năm như vậy, giao tiếp giữa hai người đều là mẹ nói, con gái nghe, hiếm khi Lê Đông lại một lúc nói nhiều với Chu Hồng Diễm như vậy, Chu Hồng Diễm vốn đã quen với thói quen im lặng của con gái, khó có được chút không biết phải làm sao.

Người đàn bà nhìn gương mặt trấn tĩnh của Lê Đông, bà ấy lại hỏi: “Cậu trai lần trước con nói chuyện trong điện thoại, là Tiểu Hạ phải không?”

“Vâng.” Lê Đông lấy bánh bao và sữa đậu nành từ trong túi ra, đặt ngay ngắn ở trên bàn, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: “Là anh ấy.”

Cũng giống như mười năm trước, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu giếm mối quan hệ này với ba mẹ của mình, với một người không giỏi ăn nói như Lê Đông, cô luôn nói với họ bằng cách thẳng thắn nhất.

Chu Hồng Diễm mở miệng muốn hỏi lại, nhưng Lê Đông đã nhắc trước việc sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho Lê Minh Cường vào thứ hai, còn có chuyện Chu Dữ Xuyên có khả năng sẽ trở lại thành phố H vào hai ngày tới.

Chẳng bao lâu, ba Lê đi từ trong phòng ngủ ra, ở trên bàn ăn nói chuyện phiếm vô cùng tự nhiên với Chu Hồng Diễm; Lê Đông thuận thế đưa ra lý do bệnh viện còn có việc chưa xử lý xong, sau đó chui vào phòng không ra ngoài nữa.

Chu Hồng Diễm nhất quyết muốn tự mình nấu bữa trưa.

Tính cách của bà ấy vốn mạnh mẽ, tới thăm con gái một chuyến nhất định không muốn liên lụy tới cô, bà ấy chỉ sợ trong nhà không đủ sạch sẽ, từ tối hôm qua đã nhất quyết phải dọn dẹp lại nhà cửa cho Lê Đông.

Trong lòng Lê Đông biết có nói cũng không thể thuyết phục được, nên đã khéo léo nhắc nhở bà ấy đừng tùy ý vứt đồ của cô đi, những chuyện khác đều tùy Chu Hồng Diễm làm.

Sau khi ăn sáng xong, Lê Minh Cường ra ngoài đi dạo, Chu Hồng Diễm mua rau và làm vằn thắn ở trong nhà, Lê Đông quay về phòng ngủ lần nữa, chọn quần áo để chốc nữa mặc ra ngoài,

Người phụ nữ trong gương để mặt mộc, chiếc áo len màu nâu cà phê ôm sả làm nổi bật dáng người hấp dẫn của cô, thanh lịch gọn gàng nhưng quá nghiêm túc, tôn lên vòng eo một tay có thể ôm hết của Lê Đông, cả người vừa uyển chuyển nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng.

Lê Đông cầm lấy dây buộc tóc màu vàng trong hộp trang sức lên, tết mái tóc đen mượt của mình lại, vài sợi tóc hơi xoăn buông xuống tự nhiên bên thái dương.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, ánh mắt của Lê Đông di chuyển, cuối cùng cũng thấy bản thân trong gương với đôi mắt tràn đầy ý cười, biểu tình như thể gấp không đợi được nữa.

Cùng phát hiện ra chuyện này còn có Chu Hồng Diễm đang làm vằn thắn trong nhà bếp; sau khi con gái vội vàng vào phòng ngủ, thi thoảng bà sẽ ngó và cánh cửa khép hờ xem Lê Đông đang làm gì.

Lúc lần thứ ba nhìn thấy con gái cong mi cười ở trong gương, Chu Hồng Diễm sững sờ trong giây lát.

Đã lâu lắm rồi bà ấy chưa thấy được biểu cảm sống động như vậy trên khuôn mặt con gái mình, đến nỗi bà ấy gần như đã quên mất lần trước Lê Đông cười như vậy rốt cuộc là từ khi nào.

-

Xe Porsche đã sớm chờ ở cửa tiểu khu.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái lười nhác tựa cằm vào tay trái, đầu ngón tay tùy ý gõ lên vô lăng, phát ra âm thanh lạch cạch.

Gương chiếu hậu phản chiếu lại vẻ mặt trầm ngâm của Kỳ Hạ Cảnh, đôi mắt đào, nhìn người trong gương hồi lâ, bàn tay xương khớp rõ ràng giơ lên nghịch nghịch mái tóc, vẫn còn cảm thấy mát lạnh và ẩm ướt.

Kỳ Hạ Cảnh bỗng chốc cong môi, không hiểu gì cười một tiếng.

Rõ ràng là nhóm người liên hoan mà lại làm như buổi hẹn hò chỉ có hai người.

Không lâu sau đó, từ kính chiếu hậu phía xa xa có một bóng người mảnh khảnh tiến tới gần.

Khoảnh khắc Lê Đông mở cửa xe, ngồi nghiêng vào ghế phụ, mùi hoa cúc nhẹ nhàng tao nhã tràn ngập không gian khép kín, lặng lẽ thấm vào từng tấc không khí trong xe.

Người phụ nữ hôm nay mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm cổ cao bó sát cùng một chiếc áo khoác màu trắng nhạt, những sợi lông tơ trên vai và hai bên hông thi thoảng cọ vào má lúc cô di chuyển, trông vừa thanh nhã lại vừa không mất đi vẻ tinh nghịch.

Cô cố ý đeo bông tai, những chiếc tua rua hoa hồng vàng khẽ đung đưa nhẹ dưới tai, những viên kim cương phản chiếu những điểm sáng nhỏ xíu khiến người ta nhìn mà muốn đứng núi này trông núi nọ.

Kỳ Hạ Cảnh nghiêng người, đôi mắt đen sâu thẳm không nhanh không chậm mà đánh giá Lê Đông, ánh mắt biếng nhác lại lớn mật.

Lê Đông bị ánh mắt sáng quắc ấy của anh làm cho xấu hổ, hai tay để sát lên đùi, nhẹ giọng hỏi:

“Sao thế.”

Kỳ Hạ Cảnh chậm rì rì thu hồi ánh mắt, chân thành nhận xét: “Thật là đẹp.”

Lê Đông sửng sốt, cụp mắt: “...”

Cô lẽ ra nên khen lại Kỳ Hạ Cảnh theo phép lịch sự, nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt đào hoa của người đàn ông, nhịp tim đập muốn điếc tai của cô lại khiến lời khen đọng lại bên môi, nghẹn nửa ngày vẫn im lặng như cũ.

Khuyết điểm không biết ăn nói thật khó để sửa, Lê Đông chỉ đành ngồi ở ghế phụ chờ ô tô khởi động.

“Lê Đông, thắt dây an toàn vào em.”

Giọng nói trầm thấp tươi cười của người đàn ông vang lên, Lê Đông còn chưa kịp nghiêng đầu thì Kỳ Hạ Cảnh đã nghiêng người lại đây, đôi tay thon dài kéo dây an toàn bị cô bỏ qua phía sau đầu, kéo từ phía vai phải xuống vị trí dưới cùng bên trái.

Sau khi cơ thể người đàn ông sáp tới, khoảng cách đột ngột được rút ngắn, lưng của Lê Đông theo bản năng mà áp sát vào ghế, giây tiếp theo cô nghe được đôi môi mỏng thấp giọng nói ở bên tai mình: “Thả lỏng người một chút.”

Vừa mới dứt lời, dây an toàn đã không vang lên âm thanh cắm vào ổ khóa rõ ràng, Lê Đông vô thức cụp mắt xuống nhìn. hoa ra là là Kỳ Hạ Cảnh tỏ ra đẹp trai đã không ấn đúng vị trí.

Không khí đông cứng trong giây lát.

Giây tiếp theo, Lê Đông khẽ cười thành tiếng.

Mắt thường cũng có thể thấy được biểu cảm khó coi của người đàn ông, cô kiên nhẫn chờ Kỳ Hạ Cảnh thắt kỹ dây an toàn cho cô, trái tim căng chặt cũng dẫn thả lỏng.

Cô rũ mắt thấy cổ áo bên phải của anh hơi dựng lên, Lê Đông đưa tay ra, thuận thế chỉnh lại cho anh.

Đầu ngón tay mềm mại của người phụ nữ cọ vào bộ phận mẫn cảm và yếu ớt nhất trên cơ thể, đầu ngón tay vô thức lướt nhẹ nhàng trên làn da ở phía dưới, vô tình trở thành sự mơ hồ trí mạng nhất.

Kỳ Hạ Cảnh ngước mắt lên chạm phải đôi mắt đang ngậm ý cười của Lê Đông, ánh mắt hai người chạm nhau, trong giây lát có chút hoảng hốt hiếm có, anh nghe được người phụ nữ nhướng mày nói: “Kỳ Hạ Cảnh, hôm nay trông anh cũng rất tuyệt.”

“...”

Yết hầu khô khốc lăn nhẹ, Kỳ Hạ Cảnh không tiếng động nhướng mày, đầu ngón tay khẽ cong lên, cuối cùng ở giây phút ngắn ngủi vừa rồi, anh đã bại trận.

-

Địa điểm liên hoan được tổ chức cách tiểu khu một khoảng, lúc hai người đến nơi thì đã hơn 3h, những người còn lại trong phòng ban sớm đã đến rồi, bọn họ đang ăn uống hát hò trong phòng KTV.

Thấy hai người cùng nhau tiến vào, tất cả đồng nghiệp trong phòng đều quay đầu ra nhìn, nửa giây sau lại vô cùng ăn ý mà reo hò.

Bác sĩ Vương có quan hệ khá tốt với Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh bắt đầu ngẩng đầu lên trêu chọc: “Hai người các cậu ăn mặc như tình nhân đến đây thì cũng thôi đi, sao lại còn giống sinh viên đại học thế, có để cho những người khác như chúng tôi sống không đây!”

“Đúng đấy đúng đấy, lớn lên thật là đẹp. được rồi, mặt mũi hai người đẹp như vậy, tôi phục là được rồi.”

“Ôi mẹ ơi, Lê Đông mặc đồ bình thường đẹp dữ vậy, xõa tóc xuống so với ngày thường cứ như hai người khác nhau vậy.”

Dương Lệ vốn đã mong chờ từ lâu hưng phấn chạy về phía trước, kinh ngạc cảm thán mà liên tục nhận xét Lê Đông: “Nếu bình thường cậu cứ ăn mặc như vậy, những người theo đuổi cậu chắc chắn sẽ chụp tới tận bên ngoài phòng ban mất.”

Mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh sôi nổi gật đầu đồng tình, còn có hai ba người không thể tin nổi tiến lên, nhìn vào khuôn mặt của Lê Đông không chớp mắt, không thể tin được là cô thực sự không trang điểm.

“Tớ nói nhảm một câu nhé.” Dương Lệ nhịn không được kéo Lê Đông sang một bên rồi thì thầm: “Cậu và phó cao Kỳ rốt cuộc là như thế nào, hai người có phải quay lại với nhau rồi không?”

Không đợi Lê Đông trả lời, Dương Lệ đã tự mình nói tiếp: “Thực ra ngay từ lần đầu tiên tớ đã thấy ánh mắt anh ấy nhìn cậu khác biệt rồi mà.”

“Lão Kỳ, trên tay cậu dán cái gì thế?”

Từ Lãm dõng dạc hỏi rõ, hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong căn phòng ánh sáng mờ ảo.

Có đồng nghiệp nam tốt bụng tới xem, nhìn thấy băng dán hình Stitch trên mu bàn tay của Kỳ Hạ Cảnh, nhịn không được mà bật cười thành tiếng: “Không phải chứ anh Kỳ, một người lớn tuổi như anh lại còn làm chuyện này nữa cơ à?”

Người đàn ông tựa lưng vào ghế sô pha với dáng ngồi biếng nhác tùy ý, chiếc áo khoác len vứt bừa trên ghế, chiếc áo len cổ cao không thể giấu nổi chiếc cổ thon dài, đôi chân dài tự nhiên vắt chéo; bàn tay chống lên mặt ghế sô pha, ngũ quan sắc sảo thâm thúy, cả người toát lên vẻ cao quý cấm dục.

“Đúng thế.” Kỳ Hạ Cảnh bị trêu chọc cũng chỉ lười biếng cong môi, ghét bỏ nhướng mi, cười như không cười nhìn người hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”

“Tôi đâu dám đâu, cũng chỉ là cảm thán một chút thôi.”

“Tôi biết, tôi biết! Cái này chắc chắn là do Lê Đông dán lên!”

Mỗi khi có chuyện bát quái, đầu óc của Dương Lệ xoay chuyển nhanh hơn bất kỳ ai, cô giơ tay đáp lại: “Cô ấy thích nhất là Stitch, tôi thấy trên mấy ly nước của cô ấy cũng có hoa văn Stitch!”

Vừa mới dứt lời đã có một trận ồn ào.

“Ân ái như vậy, một người đã kết hôn như tôi đây còn chịu không nổi.” Bác sĩ Vương đẩy ly Cocktail trên bàn qua: “Kỳ ca, hôm nay cậu tới muộn. có phải nên tự phạt hai ly không nhỉ?”

“Đúng đấy đúng đấy, đồng nghiệp nữ chúng tôi không ép buộc, Kỳ ca cũng phải uống sớm đi chứ, suy cho cùng hôm nay vẫn là tiệc chào đón cậu và lão Từ đấy!”

“Uống uống uống!”

Lê Đông cầm đồ uống, lặng lẽ nhìn về phía Kỳ Hạ Cảnh đang bị vây quanh giữa đám người ở trên sân khấu.

Trên đời này có một kiểu người vừa mới sinh ra đã mang khí chất của nhân vật chính, số phận đã định cả đời sẽ được mọi người vây quanh.

Kỳ Hạ Cảnh chính là người như vậy.

Bữa trưa cô ăn rất ít nên vừa mới vào phòng, ngửi được mùi đồ ăn đã cảm thấy đói bụng, ánh mắt cuối cùng còn dán lên tôm hùm đất xào cay.

Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, lại thêm ánh đèn nhiều màu sắc, khiến cho mỗi một con tôm hùm đất đều trở nên béo tròn mê người.

Lê Đông nhìn chằm chằm một lúc, cụp mắt xuống nhìn chiếc váy sáng màu mình đang mặc, lặng im dời tầm mắt khỏi mín ăn dầu mỡ, quyết định sẽ không bao giờ mặc quần áo sáng màu đi ăn liên hoan nữa.

“Mấy người đâu phải tới để liên hoan hát hò, thực ra đến chỉ để uống rượu thôi chứ gì?”

Quầy bar ồn ào vây đầy người, dẫn đầu là Lão Vương ở nhà bị cấm uống rượu, liên tục kêu người phục vụ pha rất nhiều rượu, sau khi uống một hơi cạn sạch vẫn còn chép miệng chưa đã ghiền.

Đối với các bác sĩ khoa ngoại phẫu thuật lồng ngực mà nói, thứ sáu, chủ nhật cũng chẳng dám uống rượu thoải mái chứ đừng nói tới những ngày làm việc, chỉ có mỗi thứ bảy là lá gan lớn hơn một chút, nếu uống quá chán còn có thể ngủ say một ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play